Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Tân Trục đến trại an dưỡng về, uể oải mất vài ngày, game cũng không chơi nữa.
Sơ Tranh "dỗ" một hồi, thấy không có hiệu quả gì, liền từ bỏ.
Cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời giờ dỗ hắn mỗi ngày.
Dù sao Tân Trục cũng sống sót được dưới hoàn cảnh như thế, không bị ép đến điên người, cũng chỉ uể oải mấy ngày.
Sơ Tranh đẩy cửa phòng ngủ của Tân Trục ra, bên trong đen kịt một màu.
Sơ Tranh sờ soạng qua, đứng ở bên giường, nhìn một cục nhô lên trên giường: "Đưa điện thoại ra đây."
Trong bóng tối không ai đáp lại cô.
Sơ Tranh: "..."
"Tân Trục!"
Hơn nửa đêm không ngủ, trốn trong chăn chơi game, ngại mình mạng dài quá phải không!
Tân Trục không đáp lại bất cứ câu gì, Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.
Được thôi!
Em không trị nổi anh chắc!
Cô trực tiếp vén chăn lên nằm lên trên đó, Tân Trục giật mình, trực tiếp ngồi dậy: "Em... Em làm gì?"
"Ngủ cùng anh." Xem xem anh chơi game kiểu gì nữa!
Tân Trục: "..."
"Anh không chơi nữa." Tân Trục yếu thế, ngoan ngoãn nộp điện thoại ra.
"Muộn rồi." Sơ Tranh nằm bất động: "Từ nay về sau em ngủ ở đây."
Một ngày không nhìn là vụng trộm chơi game, thế này mà được sao.
Tân Trục hoảng hồn: "Nhưng mà, chúng ta... Sao có thể như thế... Không thể... Em về phòng em đi..."
Sơ Tranh không thèm phí lời với hắn, lôi người trở lại, thô lỗ dùng chăn bọc hắn thành hình con tằm.
"Anh không..."
"Câm miệng."
"Nhưng mà..."
Sơ Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791971/chuong-1878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.