Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thả ra là không thể nào thả ra, Sơ Tranh chê gã quá ồn, nghĩ cách làm gã ngậm miệng.
Cuối cùng Lam Thần chỉ có thể dùng ánh mắt phun lửa trừng Sơ Tranh.
"Anh nhìn tôi như vậy, tôi rất sợ hãi." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói câu này, làm gì có nửa phần sợ hãi?
Cô không chỉ không sợ, còn rất không kiên nhẫn đè Lam Thần đang lật người lại xuống đất, lấy mặt chạm đất.
Có lẽ Lê Điềm bị hù dọa, lúc này hoảng sợ nhìn cô, cánh môi hơi run rẩy, một chữ cũng không dám nói.
Anh Cao đại khái biết đàm phán với Sơ Tranh không có tác dụng gì, sắc mặt dần dần trầm xuống, cắn răng hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì."
Ta có thể làm gì các ngươi được, ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy, ta là người tốt!
Anh Cao: "..."
"Nói nghe xem, tại sao mấy người lại quyết định muốn tới đây?" Đầu ngón tay trắng thuần điểm nhẹ lên không khí một cái: "Cao tiên sinh, anh nói trước đi."
"Trước đó tôi đã từng nói, là bởi vì Thanh Thanh." Anh Cao nói.
Diêu Thanh rưng rưng gật đầu, âm thanh yếu ớt bênh vực anh Cao: "Là... Là bởi vì tôi, nên anh Cao mới quyết định đến tìm Hạ Di Tộc."
Sơ Tranh "ồ" một tiếng: "Vậy sao các anh xác định được là nơi này?"
"..."
Anh Cao nhíu mày, một hồi lâu sau mới nói: "Chúng tôi đang định tìm được chỗ lúc trước đã rồi nói, thì đột nhiên nhận được một bưu kiện nặc danh."
Trong bưu kiện nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791965/chuong-1872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.