Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Năm phút sau.
Thôn dân vẫn là những thôn dân kia, căn bản không chết được.
Sơ Tranh: "..."
Tỉnh táo.
Ta có thể!
Nhất định có cách có thể phá giải.
Ngay khi Sơ Tranh suy nghĩ, hợp xướng của đám thôn dân lần nữa vang lên.
"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"
"Kẻ mạo phạm thần linh, chết!"
"..."
Bầu trời lần nữa rơi xuống chùm sáng, sáng lấp lóa, cảm giác áp bức mạnh mẽ áp xuống, Sơ Tranh ngưng thần lại, đáy lòng có tính toán.
Cổ tay khẽ chuyển, cấp tốc dùng ngân tuyến trải ra vòng phòng hộ tiếp theo ở bốn phía.
Chùm sáng rơi trên vòng phòng hộ, cũng không bị tách ra, ngược lại bị ngân tuyến vây khốn, cũng cấp tốc bao vây nó lại.
Chùm sáng kia giống như có thực thể, bị giam ở trong đó, lại bắt đầu giãy dụa, va chạm vào vòng phòng hộ.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nắm chặt lòng bàn tay, chùm sáng bỗng nhiên chôn vùi trong vòng phòng hộ do ngân tuyến bện thành.
Cơ hồ là đồng thời, hoàn cảnh xung quanh chuyển đổi.
Cô và Tân Trục đứng trong một không gian rất lớn, vị trí chính giữa có một gốc cây phát ra ánh sáng.
Cây chỉ cao hơn hai mét, ánh sáng phát ra từ trên phiến lá.
Thứ này còn nạp điện cơ à?
"Cảm thấy thế nào?" Sơ Tranh đỡ Tân Trục, thấp giọng hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Tân Trục vẫn che trán, mặc dù không đau như vừa rồi nữa, nhưng vẫn còn cơn đau cùn.
"Đây là nơi nào anh có nhớ không?"
Tân Trục lắc đầu.
Sơ Tranh trùng điệp thở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791963/chuong-1870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.