Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh chạy đến chỗ này làm gì?" Sơ Tranh nhịn xuống xúc động đạp hắn một cước, âm u hỏi.
Tân Trục nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua: "Tiểu Thất nó..."
Giọng nói của Tân Trục bỗng nhiên ngừng lại, không quá chắc chắn hỏi: "Cô tức giận?"
Lúc này người đứng trước mặt hắn khí thế không đúng, Tân Trục có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng hắn không biết cô tức cái gì.
"Anh chạy loạn làm gì?" Xảy ra vấn đề rồi tính cho ai?
Tân Trục chỉ vào bên cạnh: "Tiểu Thất... Tiểu Thất đột nhiên chạy, tôi đuổi theo nó ra, nó chạy xuống phía dưới."
Bên cạnh có cái hố, nhìn bùn đất và dấu vết của cỏ, giống như là lõm xuống, hơn nữa lại là dấu vết mới.
Sơ Tranh hít sâu: "Đừng có đi mà không nói tiếng nào."
Tân Trục: "..." Nhưng đây là tự do của tôi mà.
Tân Trục nhìn Sơ Tranh một chút, không đáp lời.
Lúc này Diêu Thanh mới đuổi theo tới, chống vào đầu gối thở: "Nơi... Nơi này là nơi vừa rồi chúng tôi gặp phải nguy hiểm. Cái... Hố này hình như trước đó không có."
Trong hố có dấu chân, nhìn từ phía trên, thì có thể trông thấy phía dưới rõ ràng có không gian.
Vị trí dấu chân hướng vào bên trong, đám người anh Cao kia chắc hẳn đã đi vào.
Tân Trục nhìn vào bên trong nhiều lần, Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Không phải anh muốn đi xuống chứ?" Mi dám nói muốn, ta chơi chết mi!
-
Lối đi rất tối, chỉ có ánh sáng của đèn pin soi sáng một khoảng có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791953/chuong-1860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.