Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cô phải đi về sao?"
"Tạm thời không..." Sơ Tranh ngừng một chút: "Anh không hi vọng tôi ở lại cùng anh à?"
Tân Trục không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: "Người ở phía trên là bạn của cô sao?"
"Không tính." Sơ Tranh mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi trên bả vai hắn: "Huống chi hắn ta còn đả thương anh."
Tân Trục sửng sốt một chút, đả thương hắn... Cùng với việc cô trở về hay không trở về, có quan hệ gì với nhau sao?
Một hồi lâu sau Tân Trục giơ tay mò xuống vị trí bả vai, thì thào một tiếng: "Đã không sao nữa rồi." Vốn cũng là hắn lén lén lút lút trước.
"Người bên ngoài cũng không tốt như tôi đâu, đừng có chuyện gì cũng nói ra hết, đặc biệt là tuổi của anh."
Tân Trục đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là...
Hắn cũng không biết vì sao, mình giống như đặc biệt tín nhiệm cô.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã có loại cảm giác này.
Sơ Tranh trên dưới dò xét hắn mấy lần, cảm thấy hắn ăn mặc thế này không được, lấy từ không gian ra một bộ quần áo vừa người cho hắn: "Trước tiên thay bộ đồ này đi."
Tân Trục khiếp sợ nhìn cô: "Cô lấy quần áo từ đâu ra thế?"
Hắn chỉ nhìn thấy cô đột nhiên lấy quần áo ra.
Nhưng trên người cô căn bản không có nơi nào có thể cất quần áo cả.
"Bên ngoài bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không có việc gì không làm được." Sơ Tranh ỷ vào Tân Trục ở đây ngăn cách thế giới quá lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791950/chuong-1857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.