Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cố Ngự kéo Sơ Tranh đi vào bên trong, đi xuyên qua dưới nhiều loại đèn lồng, quang ảnh lướt qua trên thân hai người.
Trong thoáng qua, thân ảnh của hai người như giao triền cùng một chỗ.
Cố Ngự hỏi cô: "Có đẹp không?"
"Ừ." Sơ Tranh đè mũ xuống: "Anh dẫn em tới đây làm gì?"
Cánh môi Cố Ngự khẽ nhúc nhích, khô cằn gạt ra một câu: "Anh ném tiền làm, để em xem thành quả một chút."
Sơ Tranh: "Khi không anh làm chuyện này làm gì?"
Hỏa khí của Cố Ngự không biết từ đâu tới: "Anh vui lòng không được sao?"
"Được." Anh vui là tốt rồi, ta có thể có ý kiến gì đâu, dù sao ta cũng chỉ là một người tốt không có tình cảm.
Ánh sáng ở đây mặc dù hơi yếu, hai người cũng rất điệu thấp đi trong đám người, nhưng mà vẫn có người nhận ra bọn họ.
"Đi mau."
Trước khi có người kịp vây qua, Sơ Tranh kéo Cố Ngự chạy trốn.
Hai người xuyên qua đèn biển, ra khỏi quảng trường.
Cố Ngự nắm tay Sơ Tranh đi ở bên lề đường, bên người ngẫu nhiên có xe gào thét mà qua, mang theo bóng sáng lưu động.
Ánh mắt Cố Ngự rơi trên cái bóng dưới đất.
Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày, sẽ cùng một người tay trong tay đi trên đường như thế này.
"Tần Sơ Tranh."
Sơ Tranh ghé mắt, quang ảnh tỏa ra ánh sáng lung linh hiện lên trong đáy mắt cô, không có nửa phần gợn sóng, bình tĩnh như hắn vẫn luôn quen thuộc.
"Khi đó vì sao em lại thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791936/chuong-1843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.