Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cố tiên sinh, cần tôi đưa anh lên không?" Ăn xong, Sơ Tranh hảo tâm hỏi thăm thẻ của cô.
Cố Ngự lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
"Thật sự không cần sao?" Ta có thể nha.
"Không cần."
Cố Ngự chuyển xe lăn đi về phương hướng thang máy, kết quả ấn nửa ngày thang máy cũng không có phản ứng, Sơ Tranh chậm rãi đi tới: "Cố tiên sinh, có cần giúp một tay không?"
Cố Ngự: "..."
Một cái thang máy nát cũng đối nghịch với hắn.
Cố Ngự bực bội dùng sức ấn mấy lần, sau khi thang máy không có bất kỳ phản ứng gì, hắn chuyển xe lăn đến cầu thang, Sơ Tranh hai tay đút túi, đi theo phía sau.
Vốn cho rằng có thế nào Cố Ngự cũng phải xin mình giúp đỡ, ai biết Cố thiếu gia hai tay khẽ chống xe lăn, tự mình đứng lên.
"!!!" Tình huống thế nào đây! Sao anh lại đứng lên rồi!!"Chân của anh..."
Cố Ngự vịn vào tay vịn cầu thang, đi lên, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: "Tần tiểu thư giật mình như thế làm gì?"
Hắn chưa từng nói chân hắn không thể đứng lên nữa.
Chỉ là cần thời gian khôi phục mà thôi...
Sơ Tranh nhìn chằm chằm chân hắn: "Chân của anh không sao nữa?"
"Tần tiểu thư rất hi vọng chân của tôi có sao à?"
"..." Đây không phải là vấn đề cô hi vọng hay không hi vọng mà? Một người vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cho là nửa đời sau cũng chỉ có thể vượt qua trên xe lăn, đột nhiên đứng dậy được, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791919/chuong-1826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.