Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "..."
Ảnh đế ngày xưa thế mà lại không rửa chân!!
Dường như Cố Ngự có thể nhìn ra câu nói này từ trên mặt Sơ Tranh, biểu cảm biến đổi, gọi điện thoại gọi vệ sĩ của mình vào.
Vệ sĩ vào giúp Cố Ngự thu thập xong hết thảy, rất nhanh lui ra khỏi phòng, Sơ Tranh cũng đúng lúc tắm rửa xong ra.
Bởi vì không có quần áo cho cô mặc, cho nên cô chỉ bọc áo choàng tắm.
"Cô mặc cái gì thế hả?"
Cố Ngự dựa vào giường đọc sách, thấy Sơ Tranh ra, đôi mắt lập tức nhíu lại, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm.
"Áo choàng tắm."
"Của ai?"
"Của anh." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Đây là phòng anh, chẳng lẽ còn có thể có tôi sao?" Có phải bị đần rồi không.
Cố Ngự trầm mặt: "Ai cho cô mặc!"
"... Vậy tôi cởi ra?" Sơ Tranh nói xong liền túm dây lưng.
Cố Ngự vội vàng dời ánh mắt, cứng rắn phun ra hai chữ: "Mặc đi."
Sơ Tranh ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh lau tóc.
Cố Ngự tập trung lực chú ý lên trên sách, nhưng cuối cùng vẫn bị người bên cạnh quấy rầy, nhất cử nhất động của cô, dường như cũng có thể tác động đến thần kinh của hắn.
Trợ lý bên cạnh Cố Ngự đều là nam, trừ quay phim, đã có bao giờ hắn ở cách một cô gái gần thế này đâu.
Bây giờ hắn cảm thấy có chút ngạt thở... Làm cho hắn rất khó chịu.
Ánh sáng trong phòng sao lại tối thế chứ?
Cố Ngự giơ tay bật toàn bộ đèn bên cạnh lên, nguồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791905/chuong-1812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.