Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bên này không đi, Liễu Khúc Trần phái người phụ trách đến mời, người ta đã làm đến mức này, nếu không đi nữa thì không phải là không biết điều, mà là khiêu khích.
Tình huống của Phong Mãn Lâu bây giờ không thể quá đắc tội với Thần Võ sơn trang, cũng cần cơ hội này để đi lộ diện, để người ta biết Phong Mãn Lâu vẫn chưa đi đời.
Sơ Tranh bị Khê Nam và Tả hộ pháp khuyên đi khuyên lại, thật sự không chịu được nữa, lúc này mới bất đắc dĩ đi ra ngoài.
"Lâu chủ, lập tức xuất..."
Khê Nam đẩy rèm ra, trông thấy thiếu niên bị Sơ Tranh ôm vào trong lòng, cả người đều không tốt, vì sao hắn cũng ở đây hả!
Nhất định là phương thức mở cửa của mình không đúng.
Khê Nam buông rèm xuống, hít sâu, lần nữa xốc lên.
Thiếu niên mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, không quá thân thiện nhìn cậu ta.
Khê Nam: "..."
"Phát." Khê Nam trấn định bổ sung xong câu nói vừa rồi, sau đó hạ màn xe xuống, quay đầu giữ chặt cổ tay muội muội nhà mình: "Vì sao hắn cũng ở đây?"
Tân Vũ: "Ai?"
"Mãn Nguyệt công tử."
Tân Vũ trả lời đâu ra đấy: "Lâu chủ nói phải mang theo Mãn Nguyệt công tử, sợ để hắn lại trong lâu không an toàn."
Khê Nam: "..."
Sao mà không an toàn!
Phong Mãn Lâu còn có nhiều người ở lại như thế cơ mà!
"Tân Vũ, muội nói... Không phải lâu chủ thật sự dự định xem Mãn Nguyệt công tử như tướng công mà nuôi chứ?"
Tân Vũ suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791875/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.