Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Yên tâm, tôi đã không phải là Cao Đằng trước kia nữa." Cao Đằng cười cho bọn họ mỗi người một đấm: "Bây giờ nhìn thấy, cũng chỉ giống như... Người xa lạ từng quen, không có cảm giác gì."
Hai người anh em thở phào.
Dựa theo mức độ thích Hà Viện Viện trước kia của Cao Đằng, bọn họ đúng là sợ Cao Đằng sẽ quỳ dưới váy Hà Viện Viện lần nữa.
"Còn không phải sao, bây giờ ngài là Cao tổng cơ mà."
"Xem quần áo mà Cao tổng nhà chúng ta mặc này, không theo kịp, không theo kịp."
"Đừng quậy."
Cao Đằng thưởng cho mỗi người một quyền.
Sau khi cười đùa xong, một người anh em nói: "Nhưng mà nói thật này, anh Đằng, cậu tiêu tiền như thế, sau này tiền cưới vợ phải làm sao đây?"
"Có người nói với tôi một câu."
"Câu gì?"
"Cố gắng tiêu tiền rồi cậu mới cố gắng kiếm tiền được."
"Vậy nếu chỉ tiêu tiền mà không biết kiếm tiền thì sao?"
"Chết đói thôi."
"..."
"Ai nói với anh loại lời độc canh gà này thế? Chẳng lẽ không phải tiết kiệm tiền sao?"
Cao Đằng cười không nói, dáng vẻ cao thâm khó lường, chọc đến hai người anh em muốn đánh anh ta.
Khi tính tiền, Cao Đằng lấy thẻ đột nhiên phát hiện tấm danh thiếp màu đen anh ta vẫn luôn cất trong ví bây giờ không thấy đâu nữa.
Cao Đằng nhớ rõ mình chưa từng lấy ra...
Sao lại không thấy đâu?
Cao Đằng trở về tìm khắp những nơi có thể tìm một lượt, nhưng đều không tìm được tấm thẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791855/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.