Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh ơi, em ăn xong rồi, em đi học đây." Giọng nói của Trần Bội Bội truyền vào: "Cảm ơn anh nha."
"Đi học chậm một chút." Một hồi lâu sau bên trong mới có âm thanh, có chút mập mờ, không giống như giọng nói Trần Bội Bội quen thuộc lắm.
Trần Bội Bội nghi hoặc, nhưng cũng không dám quá tìm tòi nghiên cứu, rất nhanh rời khỏi phòng.
Tịch Kính vịn vai Sơ Tranh, hơi thở hổn hển: "Cô sao thế?"
"Lớn lên em nhất định phải gả cho anh?"
Câu nói này khiến Tịch Kính hơi sững sờ, gả cho hắn... Một lát sau kịp phản ứng, cô lặp lại lời Trần Bội Bội.
"Lời trẻ con nói, không xem là thật được."
Tịch Kính thấp giọng giải thích rõ, cô tức giận vì câu nói kia sao?
Sơ Tranh rất nhanh tỉnh táo lại: "Ngày hôm nay gặp phải chút chuyện, điện thoại hết pin, chờ tôi rất lâu?"
Tịch Kính còn đang suy nghĩ xem làm sao để giải thích với cô, Sơ Tranh đột nhiên nói một câu như vậy, hắn phản ứng chậm nửa nhịp, Sơ Tranh là đang giải thích với hắn vì sao cô lại về trễ.
"... Không lâu lắm." Tịch Kính thăm dò hỏi: "Cô gặp phải chuyện gì?"
Sơ Tranh: "..."
Chú cảnh sát mời ta uống trà.
"Đỡ bà lão băng qua đường." Sơ Tranh thuận miệng nói mò.
"A..." Tịch Kính nghi hoặc: "Cần lâu như vậy sao?"
"Bà lão nhiều."
"..."
Đáy lòng Tịch Kính biết Sơ Tranh không muốn nói với mình, ngay cả tìm lý do cô cũng không để tâm như thế... Tịch Kính rất hiểu chuyện không tiếp tục hỏi: "Còn có cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791842/chuong-1749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.