Editor: Shu: shu231
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc Sơ Tranh mua xong bữa sáng trở về, Tịch Kính vẫn còn rúc ở trên giường.
Sơ Tranh bày bữa sáng ra xong, đi qua vén chăn của Tịch Kính lên.
"Dậy thôi nào."
Tịch Kính lúng túng đáp một tiếng, sắc đỏ bò lên trên mặt.
Lúc hắn xuống giường hơi lưỡng lự, liếc nhìn về phía Sơ Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua tôi có hành động gì kỳ quái không?"
Hỏi xong Tịch Kính vội cúi đầu xuống sát ngực.
"Không có."
"Thật sao?"
Sơ Tranh không hiểu, cô cân nhắc một lát, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn có hành động kì quái gì?" Nói ra, ta có thể thỏa mãn mi.
Tịch Kính vội vàng lắc đầu: "Không... Không có, không có là tốt rồi." Nói xong hắn dùng cả tay cả chân bò xuống giường, nhanh như chớp chạy đi rửa mặt.
Tịch Kính rửa mặt xong đi qua chuẩn bị ăn đồ ăn, Sơ Tranh lôi hắn lại: "Bây giờ phải làm gì?"
"Ăn... Bữa sáng?" Tịch Kính cẩn thận trả lời.
"Cậu chắc chắn chứ?"
Tịch Kính cũng không chắc chắn lắm, giọng càng nhỏ hơn: "Vậy... Tôi còn cần làm gì?"
"Bữa sáng có phải do tôi mua không?"
"Ừ."
"Có phải cậu nên cảm ơn tôi không?"
Tịch Kính gật gật đầu: "Cảm ơn."
Sơ Tranh hơi nghiêng người qua: "Thể hiện một chút đi."
"Hả?"
Tịch Kính có chút mông lung, dường như một hồi lâu sau mới phản ứng lại, sắc đỏ trên mặt vừa rồi mới rửa đi lại bùm một cái lan lên mặt.
Ngón tay Sơ Tranh ôm lấy thắt lưng hắn, rõ ràng là nếu hắn không thể hiện sẽ không buông tha cho hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791832/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.