Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tang Ngung sửng sốt mấy giây, chậm rãi hỏi: "Tại sao lại muốn mời tôi?"
Đây chính là cái cớ mà thôi, làm gì có vì sao.
Đương nhiên lời này Sơ Tranh không thể nói.
Sơ Tranh đúng lý hợp tình viện cái lý do: "Không phải người bạn kia của anh nói kỹ thuật của anh tốt lắm sao? Vừa vặn tôi biết anh, vì sao không thể mời?"
Đưa tiền cho anh còn không tốt sao?
Người tốt giống như ta đây, anh đi đâu mà tìm ra được chứ.
Tang Ngung nhìn Sơ Tranh, một hồi lâu sau mới nói: "Gần đây tôi không rảnh, qua một thời gian ngắn nữa mới được."
"Ừ." Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra: "Thêm phương thức liên lạc."
Tang Ngung nhìn thấy Sơ Tranh đưa ra mã hai chiều, cuối cùng lấy điện thoại ra, kết bạn với Sơ Tranh.
-
Tang Ngung nhận được điện thoại cần phải đi đến nơi khác, Sơ Tranh không tiện đi theo hắn nữa, chỉ có thể tách ra.
Sơ Tranh chuẩn bị vòng ra ngoài chờ Meo Meo Meo, chỗ này phức tạp, quay tới quay lui, còn không có chỉ thị mang tính tiêu chí gì, Sơ Tranh đi dạo hai vòng mới tìm được đường ra ngoài.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi định vị cho Meo Meo Meo, bảo cô ấy lát nữa tự đi tới.
Định vị còn chưa gửi, liếc mắt qua thoáng nhìn thấy Meo Meo Meo bị người túm lên chiếc xe đậu bên đường.
Cách quá xa Sơ Tranh không xác định được người trên xe là ai, nhưng tuyệt đối không phải người tên Thư Văn mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791797/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.