Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vài ngày sau.
Ở một dãy núi cách Sơ Tranh không xa, phát ra từng trận hồng quang.
Yêu Linh nói gần đây Diệp Lạc ở bên kia, đó hẳn là Linh Khí...
Người ở gần đó đều trông thấy hồng quang kia, chỉ là không biết đó là gì.
Trong bí cảnh này gặp phải không ít nguy hiểm, bọn họ cũng không dám vọng động.
Sơ Tranh ngồi dậy từ trong ghế đu, cất giọng nói: "Linh Khí xuất thế, các ngươi không đi cướp một chút sao?"
Đám người kinh ngạc.
Linh Khí?
Phương pháp rèn đúc Linh Khí đã mất đi trước đây rất lâu, Linh Khí ở Tu Chân Giới đều là lúc trước lưu truyền xuống.
Mà hiện nay vũ khí đều được thêm Linh Văn bên trên, được xưng là vũ khí Linh Văn.
Vũ khí Linh Văn có tuổi thọ sử dụng, tác dụng cũng tương đối đơn giản.
Mà Linh Khí thì không giống.
Linh Khí có thể làm hợp nhất nhân khí cùng chủ nhân.
Không nói Linh Khí xuất thế sẽ khiến gió tanh mưa máu, nhưng tuyệt đối sẽ gây nên bạo động không nhỏ, làm cho người người tranh đoạt.
Ai mà không muốn có một thanh Linh Khí chân chính?
"Cô nương làm sao biết được... Bên kia là Linh Khí xuất thế?"
"Linh khí* nồng nặc như thế, cho dù không phải Linh Khí**, cũng là kỳ trân dị bảo." Ngữ điệu Sơ Tranh không thay đổi: "Các ngươi không muốn?"
(Từ "khí" trong Linh khí* (灵气) có nghĩa là khí tức, không khí,..., còn Linh Khí** (灵器) là một loại vũ khí nha.)
Lời này của Sơ Tranh ngược lại không nói sai.
Lập tức có người không đứng yên được nữa, chạy thẳng về phía bên kia.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai đuổi theo.
Những người đằng sau cũng bắt đầu tranh nhau chen lấn, sợ đến trễ, bảo bối sẽ là của người khác.
-
Diệp Lạc không phải người đầu tiên phát hiện ra Linh Khí, nhưng ả thiết kế cho đối phương và thú thủ hộ Linh Khí đánh nhau.
Linh Khí ở trên đài cao ngay cách đó không xa, bây giờ ả chỉ cần đi lên, là có thể lấy được Linh Khí.
Diệp Lạc biết mình phải nhanh, bằng không thì chẳng mấy chốc sẽ có người tới.
Ngay khi Diệp Lạc nhảy lên đài cao, chuẩn bị lấy Linh Khí, một lưỡi dao gió sắc bén từ bên trái đánh tới.
Diệp Lạc giật mình, thân thể lật nghiêng tránh đi, dao gió sát qua bên hông ả, suýt chút nữa đã làm ả bị thương.
Diệp Lạc giữ vững thân thể, nhìn về phương hướng lưỡi dao gió bay tới.
Cái nhìn này làm cho sắc mặt Diệp Lạc trong nháy mắt đen thành đáy nồi.
Một đám người đông đúc đi từ trong rừng rậm ra, hoặc chạy hoặc ngự khí.
Những người kia trông thấy Diệp Lạc đã ở gần Linh Khí, bất chấp tất cả, công kích trước rồi nói.
Diệp Lạc chỉ có một mình, đối mặt với nhiều người đột nhiên dũng mãnh tiến ra như vậy, làm sao có thể ứng phó được.
Rất nhanh có mấy người hạ xuống đài cao, Diệp Lạc còn chưa đánh được hai chiêu, thì đã bị chen đến biên giới.
Sơ Tranh chậm rãi đi tới, đợi khi cô đến, Diệp Lạc đã không còn ở trên đài cao nữa.
Lúc trước Diệp Lạc có thể lấy được Linh Khí, là vì những người kia đều cách ả rất xa, chờ khi chạy tới được, ả đã cầm Linh Khí rời đi.
Nhưng bây giờ Sơ Tranh tụ tập người lại gần đây, vừa mới bắt đầu thì người đã đuổi tới, Diệp Lạc làm sao có thể lấy được.
Diệp Lạc nắm chặt nắm đấm, âm trầm đứng trong góc khuất.
Nhiều người như vậy, ả làm sao có thực lực để cướp... Nếu như trước đó ả không bị thương, thì có lẽ còn có thể suy nghĩ chút biện pháp, nhưng bây giờ...
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc càng siết chặt nắm đấm hơn, móng tay bóp vào trong thịt cũng không có cảm giác.
Hình như Diệp Lạc có phát giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Sơ Tranh đứng dưới một gốc cây bên đó, hai tay khoanh trước ngực, giống như đang xem một vở kịch râu ria, trên mặt đều là vẻ hờ hững.
Tầm mắt của hai người từ xa xa đối đầu, vẻ âm trầm oán hận trong đáy mắt Diệp Lạc không chút phòng bị bại lộ ra, trong không khí giống như có điện quang vô hình lấp lóe.
Diệp Lạc không vui, thì Vương bát đản vui vẻ rồi.
【...】 Cũng không có, cô đừng có chụp mũ lung tung, nó là một cái hệ thống phá sản đứng đắn, cảm ơn.
"Rầm..."
Trên không trung có người đập xuống, cắt ngang quá trình đối mặt "thâm tình" của hai người.
Trên đài cao, Linh Khí đã bị người lấy được.
"Ha ha ha ha!!"
Người kia cấp tốc lướt xuống đài cao, hướng về một phương hướng, chạy như điên rời đi.
Lấy được đồ tới tay, không chạy, chẳng lẽ chờ bị những người này liên thủ vây công sao?
Diệp Lạc vừa lúc ở nơi người kia rời đi, đột nhiên có một đám người tuôn qua, Diệp Lạc bị đụng mấy lần, cuối cùng chật vật lăn đến trong bụi cỏ bên cạnh.
Chờ Diệp Lạc đứng lên, nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, làm gì còn thấy bóng người nữa.
Diệp Lạc đập một quyền xuống đất, hận ý trong đáy mắt sắp tuôn ra ngoài luôn.
"Mẹ, con tiểu tiện nhân này ở đây!"
Bên tai Diệp Lạc đột nhiên vang lên một giọng nói, người mới vừa rồi bị ả thiết kế đánh nhau với thú thủ hộ Linh Khí...
"Bắt lấy ả!"
Diệp Lạc không xung đột chính diện với bọn họ, chính vì biết mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Ả lập tức đứng dậy, chạy vào trong rừng cây bên cạnh.
"Mẹ!"
"Đừng để ả chạy."
Mắt cá chân Diệp Lạc đột nhiên mát lạnh, tiếp đó cả người không theo khống chế ngã ầm xuống đất, người đuổi theo đằng sau lần lượt bao vây lấy ả.
Diệp Lạc nhìn về phía mắt cá chân mình, nơi đó không có gì cả.
Nhưng vừa rồi rõ ràng ả cảm giác được, có thứ gì đó túm ả...
"Chạy đi? Sao không chạy nữa? Mẹ, suýt chút bị ngươi hại chết, ngươi cũng thật lợi hại..."
-
Cuối cùng ai lấy được Linh Khí Sơ Tranh không biết, chỉ cần không phải Diệp Lạc lấy được là được, dù sao cũng tức chết ả nha.
Từ bí cảnh ra, Sơ Tranh liếc thấy nam nhân thanh lãnh như tiên đứng trong đội ngũ Vân Tông.
Thân cao và khí chất kia, làm cho người ta không muốn nhìn thấy cũng khó khăn.
Người của tông môn xung quanh, không ít người đều đang len lén quan sát.
"Đệ nhất mỹ nam tử của Tu Chân Giới, quả nhiên không phải nói bừa, ngài ấy thật là đẹp mà."
"Không nghĩ tới có một ngày, lại có thể tận mắt nhìn thấy Đông Lẫm tiên tôn..."
"Không được, ta không thể hít thở."
Sơ Tranh mặt trầm như nước đi qua bên người những người này.
"Ôi, là nàng kìa..."
Có người nhìn thấy Sơ Tranh, nhỏ giọng nói chuyện với đồng bạn.
"Nàng thế nào?"
"Vừa rồi ở trong bí cảnh, nàng dùng linh thạch mua rất nhiều đồ. Sao nàng lại đi về phía Vân Tông bên kia... Nàng là đệ tử Vân Tông à?"
Không ít người đều nhìn Sơ Tranh.
Nhưng thảo luận rất nhỏ giọng, trừ những người từng gặp gỡ Sơ Tranh trong bí cảnh, thì những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.
"Sư muội." Trước mắt Sơ Tranh nhoáng một cái, bị người ngăn trở: "Không phải huynh bảo muội đi vào rồi lập tức liên lạc với huynh sao? Sao muội không phát tín hiệu..."
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng không đồng ý với ngươi nhất định sẽ phát mà!
"Ta không sao." Sơ Tranh nói.
Lâm Sơ Phóng lốp bốp nói một trận, giống y như mẹ già.
Cuối cùng đệ tử ra càng ngày càng nhiều, Lâm Sơ Phóng không tiện nói với một mình Sơ Tranh, lúc này mới bỏ qua cho cô, đi quan tâm đệ tử khác.
Sơ Tranh từ xa xa nhìn Đông Lẫm một chút, không đi sang bên kia, chỉ đứng ở bên cạnh.
Đông Lẫm trông thấy Sơ Tranh, thần sắc cứng ngắc, lại trấn định tự nhiên dời mắt, cánh môi nhạt màu nhấp nhẹ một chút, nhìn về phương hướng bí cảnh.
"Còn bao nhiêu người chưa ra?"
Nhị trưởng lão hỏi Lâm Sơ Phóng.
"Còn năm vị sư đệ, Diệp sư muội cũng chưa ra." Lâm Sơ Phóng trả lời.
Nghe thấy Diệp Lạc còn chưa ra, Nhị trưởng lão nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Sao lại còn chưa ra?
Bây giờ phần lớn người đều đã ra rồi, cửa vào bí cảnh đã không còn ai.
Bây giờ còn chưa ra, chỉ sợ đều đã...
Mặc dù biết nhất định sẽ có thương vong, nhưng khi thật sự đến giờ phút này, đáy lòng mọi người vẫn nặng trĩu.
"Diệp sư muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chắc là không đâu, Diệp sư muội người hiền tự có thiên tướng."
"Không phải vẫn còn thời gian sao? Có lẽ Diệp sư muội bị thứ gì đó trì hoãn, chờ một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.