Chương trước
Chương sau
Editor: Ngọc Ẩn: HoangTuyenNayDoiAnh.
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không biết Tây Mộ đi đâu, Sơ Tranh ăn cơm xong cũng không nhìn thấy hắn.
Sơ Tranh thanh toán xong liền rời đi.
Cô mới ra ngoài liền gặp tiểu mập mạp và đầu trọc.
Hai người này chắc là vừa ra ngoài, nhìn có chút chật vật.
"Này, em gái nhỏ!!"
Tiểu mập mạp phất tay với Sơ tranh.
"Các anh còn sống?"
Tiểu mập mạp: "..."
Đầu trọc: "..."
Không phải, nghe ý này của cô là rất thất vọng sao?
Bọn họ còn sống không tốt sao?
Tiểu mập mạp và đầu trọc tìm được manh mối, lấy được chìa khóa qua ải, nhưng những hung hiểm trong thời gian này có thể nói là...
"Này, em gái nhỏ đừng đi mà".
Hai người đuổi theo Sơ Tranh rời đi.
Trong cửa hàng, Tây Mộ đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn theo hướng Sơ Tranh rời đi, cũng không ít người chơi đi theo cô.
"Ông chủ..." Thanh niên lại gần.
"Vừa rồi Kỷ Hữu Đường và cô ấy nói gì với nhau?"
Thanh niên lập tức nói lại những lời kia, không sót một chữ cho Tây Mộ nghe.
Trí nhớ của thanh niên thật sự rất tốt, lặp lại không sót một chữ.
Nếu thật sự không có năng lực, làm sao có thể ở chỗ này.
"Mang từ phó bản ra..." Tây Mộ đưa ngón tay lên che giữa môi, một lúc sau mới nói với thanh niên: "Truyền lời ra ngoài, cô ấy là người của tôi, chú ý chút."
"Ông chủ, có phải anh thích cô ấy không?"
Tây Mộ liếc thanh niên một cái.
Thanh niên bị ánh mắt kia của Tây Mộ nhìn đến lạnh sống lưng, lập tức làm một động tác kéo khóa miệng, nhanh chóng rời đi.
Tây Mộ truyền lời ra nói cô là người của mình, những người trong phòng nhỏ cũng phải kiêng kị mấy phần.
Không đảm bảo sẽ hoàn toàn không ra tay với cô, nhưng mà cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Chỉ là khó khăn lắm mới có người chơi tên đỏ, dáng người còn đẹp như vậy, không ít người chơi đều không cam lòng.
-
Sơ Tranh cũng không sợ những người này, đi đâu cũng nghênh ngang, nếu có người nhìn cô cô còn ngừng lại nhìn lại người kia.
Tiểu mập mạp và đầu trọc đi theo Sơ Tranh, Sơ Tranh biết được không ít tình báo từ chỗ bọn họ.
Vương bát đản vừa tới nơi này liền điên cuồng phát nhiệm vụ, cho nên sau khi Sơ Tranh có tiếng là người chơi tên đỏ, thì rất nhanh chuyện ra tay hào phóng, điểm tích lũy nhiều liền truyền ra ngoài.
Phó bản có một nơi có thể công khai giao dịch thẻ bài.
Giao dịch thẻ bài chủ yếu là giao dịch bằng điểm tích lũy và thẻ bài khác.
Giá trị của thẻ bài, đối với mỗi người đều không giống nhau.
Bạn cảm thấy có tác dụng với mình, nhưng đối với người khác lại không đáng một đồng -- đương nhiên thứ như thẻ bài thì không tính.
Cho nên giao dịch ở đây, giá cả đều do mình định.
Vương bát đản bảo Sơ Tranh tiêu điểm tích lũy, cô chỉ có thể tới đây mua thẻ bài.
Thẻ bài đạo cụ nhiều hơn Sơ Tranh nghĩ nhiều, lộn xộn cái gì cũng có.
Tỷ như thẻ bài có thể chiếu sáng, thẻ bài có thể duy trì bảy ngày không đói bụng, còn có thẻ bài làm người khác ngứa toàn thân...
Tóm lại cổ quái kỳ lạ.
Chỉ có bạn nghĩ không ra, không có bạn không mua được.
Sơ Tranh cũng mặc kệ thẻ bài làm được gì, một đường phá sản tiêu điểm tích lũy.
Cô ở đây hai ngày, lập tức trở thành tên phá gia tiêu tiền như nước.
Có mấy người xem nhẹ lời cảnh cáo của Tây Mộ, muốn làm chút gì đó với cô, nhưng thấy cô có một đám người vây quanh như vậy, cũng không dám tiến lên, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn chằm chằm.
Cô tiêu linh tinh nhiều điểm tích lũy như vậy, nơi này cũng không có chút phản ứng nào, chứng minh Vương bát đản cũng có chút trâu.
Cũng không biết rốt cuộc nó dùng biện pháp nào để cân bằng.
"Cô ta nhiều điểm tích lũy như vậy, trước đây cũng chưa nghe thấy tên..."
"Hình như cô ta là tân thủ?"
"Sao lại có nhiều điểm tích lũy như vậy?"
"Không biết..."
Những người chơi khác nghị luận không ngừng.
Người khác là lợi hại, biến thái có tiếng, cô thì hay rồi, đi lên liền tên đỏ sau đó lại phá sản.
Phương thức không hề giống với người chơi khác.
"Em gái nhỏ nhìn gì thế?"
Tiểu mập mạp và đầu trọc cùng nhau tới, nhìn thấy Sơ Tranh đứng bên đường, tò mò hỏi một câu.
"Bên kia có cái gì?"
Sơ Tranh chỉ vào một phương hướng, là mảnh đen kịt bên ngoài phòng nhỏ.
"Không biết". Đầu trọc lắc đầu.
"Không ai đi vào?" Người chơi không nghĩ tới chuyện chạy sao?
"Có, nhưng người đi vào rồi không một ai trở ra, vào trong đó rồi không trở về nữa." Cho nên cũng không ai biết, mảnh đen kịt kia có gì.
Sơ Tranh: "Không chừng chỗ đó chính là lối ra?"
"Ra ngoài? Làm sao có thể." Tiểu mập mạp lắc đầu: "Những người chơi kia là chết bên trong, phòng nhỏ sẽ treo thông báo. Ở đây dường như không thích người chơi vào đó, treo lên để hù dọa người khác".
Sơ Tranh nhìn qua mảng tối đen bên kia: "Nơi mà người khác không được đến, nơi đó chắc chắn có bí mật".
"Bí mật thì chắc chắc có, chỉ là mọi người luôn sợ chết." Đi vào rồi không ra được, ai dám vào?
Đầu trọc nói tiếp: " Tôi lại cảm thấy... Cái trò chơi không muốn để người chơi chết quá nhiều, ít nhất là trong phòng nhỏ, không muốn có thương vong không cần thiết."
Sơ Tranh nhớ tới quy định người chơi không được đánh nhau ẩu đả, chung sống hài hòa... Rất đồng ý với quan điểm của đầu trọc.
Mặc kệ trò chơi này là do ai thao túng, nó đều không muốn người chơi có thương vong trong phòng nhỏ.
-
Sơ Tranh chỉ tùy tiện hỏi một chút, cũng không có ý tứ muốn tìm hiểu hư thực.
Ăn cơm tối xong, Sơ Tranh chậm chạp quay về khách sạn của mình.
Thang máy mở ra, Vân Thu Thủy và Lê Thiên đứng ở bên trong.
Sơ Tranh: "..."
Ôi.
Con chó điên này còn chưa treo nữa à.
Vân Thu Thủy nhìn thấy Sơ Tranh, theo bản năng trốn ra sau lưng Lê Thiên.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, Lê Thiên không biết vì sao Vân Thu Thủy lại sợ Sơ Tranh, dẫn cô ta rời khỏi thang máy.
Sơ Tranh đi vào thang máy, giơ tay ấn nút thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, gương mặt trong thang máy dần dần bị ngăn cách.
"Sao thế?"
Lê Thiên hỏi Vân Thu Thủy.
"Cô ta..." Vân Thu Thủy nuốt một ngụm nước bọt, giống như rất sợ hãi trả lời: "Vòng Thứ nhất em đi chung với cô ta, cô ta giết rất nhiều người... Nếu như không phải em tìm được chìa khóa qua ải trước, chỉ sợ cũng... Em nhìn thấy tất cả... Em sợ cô ta giết em diệt khẩu"
Lê Thiên nhíu mày.
Trò chơi này chính là như vậy, nhưng hắn ta rất ghét những người vì hoàn thành nhiệm vụ mà giết người.
Cho nên vừa nghe Vân Thu Thủy nói về Sơ Tranh như vậy, Lê Thiên liền không có ấn tượng tốt với cô.
"Nơi này an toàn, trong trò chơi chưa chắc đã gặp phải, em đừng lo lắng quá".
"... Vâng"
Vân Thu Thủy miễn cưỡng gật đầu.
-
Sơ Tranh ngày càng nổi tiếng ở phòng nhỏ, có người chỉ định cô làm việc, sau đó liền xám xịt rời đi.
Không ai biết cô làm gì.
Liên tiếp mấy người chơi đều như thế, các người chơi liền có chút sợ hãi.
Hôm nay Sơ Tranh vừa mở cửa phòng, thì nhìn thấy đứa trẻ âm u đầy tử khí lúc trước đón cô đứng ở bên ngoài.
Đứa trẻ cũng không nói tiếng nào, chỉ ra hiệu cho cô đi cùng nó.
Đứa trẻ đưa Sơ tranh vào bên trong "ngân hàng", nữ sinh tóc ngắn lần trước tiếp đón cô.
"Xin chào, chúng tôi hoài nghi ngài sử dụng bạo lực với người chơi ". Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười, tiếng nói vẫn ngọt ngào trước sau như một.
"Hoài nghi?"
"Đúng vậy, cho nên cần xác nhận lại với ngài một chút. Dù sao ở đây người chơi đều phải chung sống hài hòa, không thể sử dụng bất kỳ võ lực nào cả".
Những thứ các ngươi thả ra bên ngoài đều bị cơ cấu 404 đấy, bây giờ lại muốn chung sống hài hòa?
Hài hòa xui cả tám kiếp rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.