Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Mẹ nó ai giả thần giả quỷ, ra đây!!"
Người chơi Bính tính tình không tốt, lúc này đang táo bạo gầm thét, toàn bộ phòng học đều là giọng của gã.
"Ra rồi."
Phía sau người chơi Bính vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
Gã bỗng nhiên quay đầu, đối đầu với một đôi mắt lạnh như băng, còn có họng súng đen sì...
Người chơi Giáp và người chơi Ất lập tức chĩa súng vào Sơ Tranh.
Ba người đấu một người.
Cục diện dường như không tốt lắm.
Nhưng mà thiếu nữ cũng không thèm để ý, hơi nghiêng đầu xuống: "Mày muốn thế nào?"
Người chơi Bính hoàn toàn không phát giác được Sơ Tranh ở sau lưng mình, đáy lòng kinh ngạc, đồng thời lửa giận cũng từ từ bốc lên.
"Chỉ dựa vào một mình mày, nhóc con, mày cảm thấy mình sẽ là đối thủ của chúng tao?" Người chơi Giáp lạnh lùng nói: "Thức thời thì bỏ vũ khí xuống!"
"Mày bảo tao bỏ thì tao phải bỏ?"
Vậy ta mất mặt biết bao nhiêu chứ.
Mặt mũi đại lão của ta không cần giữ gìn nữa sao?
"Không muốn chết thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời chúng tao, bằng không thì... Nhóc con, gương mặt xinh đẹp và thân thể này của mày, sẽ nhiều thêm mấy lỗ thủng đấy."
Người chơi Ất nở nụ cười quỷ dị, đáy mắt lóe ra vẻ tối tăm u ám.
Cô gái này, xác thực đẹp hơn con ả vừa rồi.
Trong trò chơi, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy người chơi xinh đẹp như vậy...
Ngón tay Sơ Tranh đột nhiên buông lỏng, vũ khí treo trên ngón tay trắng nõn của cô, khẽ lung lay.
Người chơi Ất hài lòng cười: "Thế này mới đúng..."
Gã vừa nói chuyện, vừa đi về phía Sơ Tranh, vươn tay ra đụng vào bả vai Sơ Tranh.
Ngay khi bàn tay gã sắp rơi trên bờ vai Sơ Tranh, Sơ Tranh nhấc chân đạp một cái.
Động tác của cô vừa cấp tốc lại vừa có lực, người chơi Ất không kịp né tránh, bị đá trúng phần bụng, ngã ngược ra phía sau.
Ngón tay Sơ Tranh đi một vòng, nắm chặt vũ khí, họng súng chuyển hướng, nhắm vào người chơi Ất.
Đoàng ——
Tiếng súng thứ nhất vang lên, người chơi Bính và người chơi Giáp bừng tỉnh.
Người chơi Ất che lấy bả vai lần nữa đổ xuống.
"Mẹ! Tiểu tiện nhân!"
Sơ Tranh không cho bọn chúng cơ hội nổ súng, nhanh gọn quật ngã người xuống đất.
Cô giẫm lên bả vai người chơi Giáp, khuỷu tay đặt trên đầu gối: "Mắng ai là tiểu tiện nhân?"
Người chơi Giáp muốn giãy dụa, nhưng thân thể lại bị Sơ Tranh ấn đến sít sao, tứ chi cũng giống như bị đóng chặt trên mặt đất.
Gã thở hổn hển, đáy lòng kinh hãi với thực lực của Sơ Tranh.
"Tao... Mắng tao." Người chơi Giáp co được dãn được: "Mắng chính tao."
Tiểu mập mạp ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm: "Cô ấy lấy đâu ra vũ khí?"
Không phải vừa rồi còn cầm dao chém sao?
Sao bây giờ lại đổi thành vũ khí nóng?!
Cái nghi vấn này không ai có thể giải đáp cho tiểu mập mạp.
Bên kia, chân Sơ Tranh dịch chuyển khỏi bờ vai người chơi Giáp, tìm ra hai tấm thẻ bài bọn họ vừa cướp được lúc nãy.
Sơ Tranh nhìn một chút, đều không phải thẻ bài đạo cụ đặc biệt lợi hại.
Cô tiện tay ném cho đầu trọc.
Đầu trọc kinh ngạc tiếp được, chọc tiểu mập mạp, hai người mau chóng chạy đến bên cạnh Sơ Tranh.
"Em gái, ba người này làm sao bây giờ?"
"Giết."
Biện pháp giải quyết của Sơ Tranh hoàn toàn đơn giản thô bạo như trước đây.
Đầu trọc và tiểu mập mạp ngược lại không phản đối.
Ba người này vốn cũng không phải người tốt lành gì, bây giờ còn kết thù với bọn chúng, nếu như không giết chết, tiếp theo đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Cẩn thận..."
Giọng nói mang vẻ kinh hoảng của Hà Minh Húc từ phía sau vang lên.
Người chơi Bính nằm ở một bên khác, lộ ra một nụ cười dữ tợn, rồi ném đồ trong tay qua phía bọn họ.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh to lớn, dẫn đến toàn bộ lầu dạy học đều chấn động.
Bụi đất trên trần nhà rào rào rơi xuống.
Sơ Tranh lấy tay quạt quạt bụi mù trước mặt, nhìn xuống mặt đất.
Người chơi Bính bị một khối xi măng đập trúng chân, đang kêu thảm.
Người chơi Giáp và người chơi Ất thì hơi tốt hơn một chút, chỉ là bị khí áp của vụ nổ lớn làm ngất đi.
Sơ Tranh dùng tay áo che miệng mũi, nhìn về phía bụi mù cuồn cuộn bên kia.
Bức tường bị nổ tung kia...
"Khụ khụ khụ..."
"Tôi không chết, tôi còn chưa chết." Hà Minh Húc sờ sờ thân thể mình, sống sót sau tai nạn nằm sõng xoài trên mặt đất: "Quá tốt rồi!"
Đầu trọc và tiểu mập mạp dù sao cũng là người chơi già dặn kinh nghiệm, lúc này có chút chật vật, nhưng cũng coi như trấn định.
Tiểu mập mạp tức giận tới mức tiến đến đạp người chơi Bính.
"Mẹ nó mày bị điên à! Muốn chết à!"
Chân của người chơi Bính bị đập thành thế kia, lúc này còn bị tiểu mập mạp đạp, cả người đau đến không muốn sống nữa.
Gã không muốn tìm chết, uy lực của lựu đạn kia không lớn, gã chỉ muốn nhân cơ hội chạy trốn mà thôi.
Ai biết gã căn bản không động được, giống như thân thể không phải là của mình nữa.
"Ở trong đó... Hình như có người."
Bụi mù dần dần tiêu tán, ánh sáng đèn pin xuyên qua bụi mù.
Bên kia mơ hồ lộ ra một bóng người, ánh sáng lắc lư, nhưng hình bóng kia cũng không nhúc nhích.
Đầu trọc chần chờ hỏi: "Là... Người hay là zombie?"
Mặt này tường bị phong kín, nếu như bên trong có người... Vậy chắc chắn là zombie.
Nhận thức được việc này, đầu trọc lập tức lui về phía sau mấy bước.
Sơ Tranh lấy đèn pin từ trong tay anh ta qua, đi thẳng qua bên kia.
Đó là một người, một thiếu niên mặc đồng phục của trường học này.
Thiếu niên bắt chéo chân, tư thế tùy ý ngồi trên một cái ghế.
Khí chất của đại lão xã hội đen, trong nháy mắt nổi bật ra.
Ánh sáng đánh trên người hắn, dường như làm hắn có chút không thích ứng, giơ tay cản.
"Người sống." Giọng nói của thiếu niên bên trong rất không kiên nhẫn: "Mẹ nó đừng soi."
Ánh sáng hơi dời xuống, cảm giác chói mắt biến mất, thiếu niên thả tay xuống.
Ngũ quan tinh xảo hiển lộ ra, gương mặt kia bất luận kẻ nào nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy kinh diễm.
Thiếu niên tuổi tác không lớn lắm, tựa như một học sinh trung học, có một cặp mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, nhưng bên trong chứa đựng vẻ không kiên nhẫn và bực bội.
Đường hoàng tùy ý, kiêu căng khó thuần.
Thiếu niên hất cằm lên, híp mắt quan sát Sơ Tranh đang cầm đèn pin, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: "Còn nghĩ đám các người không tìm ra được nơi này, hóa ra cũng không phải rác rưởi đến thế."
Lời nói này đạt max điểm phách lối và khiêu khích.
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh xém chút đập đèn pin trong tay về phía hắn, nhưng cuối cùng duy trì thân phận đại lão của mình, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Đợi chút...
Mặt tường này bị phong kín.
Hắn đi vào thế nào?
Không phải là... Điểm khởi đầu ở ngay chỗ này chứ?
Sao không chết ở bên trong luôn đi!
Bên chân thiếu niên nằm một bộ thi thể của zombie, hắn nói xong câu nói kia, bỗng nhiên đứng lên.
Thiếu niên đứng lên, thân thể giãn ra, thế mà lại cao hơn cô một chút.
Lúc này cặp mắt đào hoa của hắn hơi rũ xuống, hỏi cô: "Cô tên là gì?"
Sơ Tranh vừa lạnh lùng lại vừa hung: "Liên quan gì đến anh."
"..."
Thiếu niên không muốn nhiều lời nữa, xoay người rút dao trên đầu thi thể ra.
Hắn tùy ý lau lau trên quần áo zombie, sau đó cầm dao đi ra ngoài.
-
Sơ Tranh dùng đèn pin soi qua cái không gian này, không tính là lớn, trong góc đặt một cái bàn, trừ cái đó ra, thì không còn vật gì khác.
Sơ Tranh đi đến bên bàn nhìn một chút, mặt bàn phủ một lớp bụi dày, giống như lâu rồi không có ai động vào vậy.
Ánh sáng của đèn pin dời xuống, hộc bàn có vết tích như từng đặt thứ gì đó, nhìn vết tích, chắc là vừa bị người ta lấy đi.
Mà người ở chỗ này...
Ở trên người hắn?
Sơ Tranh soi đèn pin lần theo phương hướng thiếu niên rời đi.
"Tây Mộ!"
Giọng nói kinh ngạc của đầu trọc vang lên.
Tiếp theo là tiếng kêu của tiểu mập mạp, trong sợ hãi lộ ra mấy phần hoảng hốt.
So với khi anh ta nhìn thấy Kỷ Hữu Đường, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Toàn thân thiếu niên đều lộ ra mấy chữ "ta rất phách lối": "Chặn đường."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.