Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bây giờ Cận Hưu đã có thể thuần thục ngồi tàu điện ngầm và xe buýt, lựa chọn phương tiện giao thông hết thảy vì tiết kiệm tiền.
Nhưng Sơ Tranh cũng không có ý tứ đi tàu điện ngầm.
"Tôi đi tìm... Lái xe, anh đợi chút."
Sơ Tranh nói xong cũng đi luôn, không cho Cận Hưu cơ hội phản bác.
Khi cô đến không nhiều xe như vậy, trời mới biết xe của cô bị kẹt chỗ nào rồi.
Cận Hưu đứng ở ven đường đợi cô, một chiếc xe bên cạnh chậm chạp chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống, gã đàn ông lái xe kinh ngạc nhìn hắn.
"Đây không phải là Cận tổng của chúng ta sao?"
Ánh mắt Cận Hưu đối đầu với tầm mắt gã đàn ông.
Gã đàn ông dừng xe lại, trực tiếp xuống xe.
Người đến thân thể hơi mập, trên cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón cái, ăn mặc rất loè loẹt, cực kỳ giống một tên nhà giàu mới nổi.
Trong ấn tượng của Cận Hưu không nhớ rõ người này... Cho nên Cận Hưu không nói chuyện.
"Gần đây Cận tổng phát tài ở đâu à?" Gã đàn ông như đã quen thuộc, nhưng ác ý trong giọng nói không khó nghe được.
Là người đều biết hắn phá sản.
Gã đàn ông này còn hỏi như thế, đây không phải ác ý thì là gì?
Cận Hưu cũng không tức giận: "Ông là?"
Gã đàn ông trào phúng cười một tiếng: "Cận tổng đúng thật là quý nhân hay quên."
"..."
Cận Hưu không nói lời nào.
Gã đàn ông thấy hắn như thế, cơn giận lần lượt bốc lên.
Trước kia hắn là Cận tổng của tập đoàn Vạn Nguyên, người người đều phải nịnh nọt hắn, kính hắn, bây giờ chỉ là một tổng tài phá sản, mà vẫn kêu ngạo như vậy.
Lúc trước mình đi liên tiếp nửa tháng, cũng không thể thấy mặt hắn một lần...
Thật sự là phong thủy luân chuyển.
Gã đàn ông nói: "Cận tổng không nhớ rõ Hướng mỗ cũng không sao, không biết bây giờ Cận tổng thiếu công việc không, có cần Hướng mỗ giới thiệu cho Cận tổng không?"
Cận Hưu đại khái đã rõ ràng, gã đàn ông này chỉ sợ trước kia có xích mích gì đó với mình, lúc này cố ý đến gây chuyện.
Loại người này khoảng thời gian này hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Lúc đầu Cận Hưu cũng tức giận, nhưng bây giờ hắn đã suy nghĩ rõ ràng, hắn càng tức giận, bọn họ càng vui.
Trước kia hắn đứng quá cao, bọn họ oán giận không có chỗ phát tiết.
Lúc này hắn ngã trong bụi đất, đương nhiên là có thể giẫm một cước thì giẫm một cước.
Cận Hưu: "Không cần."
"Cận tổng đừng khách khí như vậy, Hướng mỗ tôi rất nguyện ý giới thiệu cho cậu."
Hướng Đạt nói liền muốn đến vỗ bả vai Cận Hưu.
Cận Hưu tránh về phía sau: "Tôi không cần, cảm ơn."
"Ôi, Cận tổng cũng biết nói cảm ơn à, câu này thật không dám nhận..." Hướng Đạt ngoài miệng nói không dám nhận, biểu cảm lại dương dương đắc ý.
Cận Hưu: "..."
"Lúc trước Hướng mỗ tôi chờ dưới công ty Cận tổng lâu như thế, cũng không thể gặp được Cận tổng một lần, thật là không nghĩ đến, lần nữa gặp gỡ sẽ là như thế này."
"Cận tổng, cậu nói đây có phải là thiên đạo luân hồi không?"
Hướng Đạt nói nửa ngày, vẻ mặt Cận Hưu đều rất bình tĩnh, cuối cùng Hướng Đạt có chút lửa giận.
"Cận Hưu, tình huống bây giờ của cậu như thế nào cậu còn không biết à? Tôi bây giờ muốn bóp chết cậu, cũng đơn giản như bóp chết một con kiến..."
Bịch ——
Hướng Đạt bị xe đột nhiên xông tới làm giật mình, trực tiếp nhảy dựng lên dán vào xe của gã.
Đầu xe chỉ thiếu một chút nữa là có thể tiếp xúc thân mật với gã.
Hướng Đạt sợ đến mức giống y như một đống thịt dán ở bên kia.
Xe là màu đen, cũng không phải siêu xe gì, tạo hình tương đối ít nổi danh, nhưng Hướng Đạt nhìn đến nhãn hiệu xe, cũng không dám nói xe này bình thường.
Đây mẹ nó giá khởi điểm cũng đã là mấy triệu...
Xe này đột nhiên lao tới, Hướng Đạt xém chút cho là nó đụng vào mình.
Cửa sổ xe hạ xuống, một cô gái nhô đầu ra: "Cận Hưu, lên xe."
Tướng mạo cô gái có chút đáng yêu, nhưng mà nghiêm mặt, không có biểu tình gì.
Cô gọi Cận Hưu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hướng Đạt, ánh mắt kia lạnh như băng... Sau lưng Hướng Đạt nổi lên một tầng mồ hôi.
Cận Hưu cũng không muốn dây dưa với Hướng Đạt, trực tiếp vòng qua tay lái phụ lên xe.
Tận đến khi xe nghênh ngang rời đi, Hướng Đạt giống như mới có thể thở.
Cô gái vừa rồi là ai? Chạy xe sang như thế... Không phải Cận Hưu tìm được hậu trường chứ?
Ngẫm lại lại không thể, trên người Cận Hưu còn nhiều nợ như vậy mà.
-
"Người kia là ai thế?"
Sơ Tranh chạy ra một khoảng cách, lúc này mới hỏi Cận Hưu.
Cận Hưu lắc đầu: "Không biết."
Hắn không biết đối phương, nhưng đối phương biết hắn.
Phạm vi nghiệp vụ của tập đoàn Vạn Nguyên rất rộng.
Nếu ai muốn gặp hắn, hắn đều gặp, vậy có lẽ hắn cũng không cần sống nữa.
Mặc kệ là cá nhân hắn, hay là trên nghiệp vụ, có lẽ đắc tội với không ít người.
Sơ Tranh hỏi: "Gây phiền toái?"
"..." Cận Hưu trầm mặc một hồi: "Loại chuyện này về sau sẽ thường gặp... Vừa rồi cô làm vậy rất nguy hiểm."
Cận Hưu dời chủ đề.
Nói đến hành vi vừa rồi Sơ Tranh xém đụng vào Hướng Đạt.
"Tôi nắm chắc." Không cần anh dạy.
"Cô..."
Dường như Cận Hưu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ đến chuyện gì đó, lại nuốt lời nói về.
Ánh đèn nê ông bay lượn qua cửa sổ xe, toàn bộ thế giới bên ngoài dường như cũng trở nên mờ đi.
Cận Hưu nhìn ngoài cửa sổ xe, không ai nói chuyện, trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Cận Hưu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hầu kết Cận Hưu nhấp nhô hai lần: "Cái kia... Thẻ..."
"Hả?"
Cận Hưu: "Cái thẻ cô kết nối cho tôi."
Mấy ngày nay hắn đều không nhìn thấy Sơ Tranh, cũng không có thời gian nói với cô.
Sơ Tranh bừng tỉnh: "Cái đó cho anh dùng."
Cô cũng không muốn hơn nửa đêm còn phải chạy tới đón tổng tài phá sản không có tiền về.
Thẻ người tốt phải học được cách tự chăm sóc mình!
Cận Hưu vừa định nói không cần, liền nghe thấy Sơ Tranh nói: "Về sau anh trả lại cho tôi."
Xe chậm chạp dừng lại dưới chung cư, Cận Hưu nhìn qua tòa chung cư kia: "Tôi nợ nhiều tiền như vậy, cô làm sao mà xác định tôi sẽ trả nổi?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn xong rồi...
Sơ Tranh không để tâm nói: "Không trả nổi cũng không sao, anh có thể lấy thịt để trả."
Tôi muốn anh trả tiền sao? Tôi muốn chính là anh! Muốn chính là anh không trả nổi!
Cận Hưu: "??"
Sơ Tranh đẩy cửa xe ra xuống dưới.
Cận Hưu không nhúc nhích, hắn đang hoài nghi vừa rồi mình nghe nhầm, nhưng mà trái tim lại nhảy "thình thịch" không ngừng.
Là ý tứ mà hắn nghĩ tới sao?
"Xuống xe, qua đêm ở đây à?"
Sơ Tranh ở bên ngoài gõ gõ kính chắn gió.
Cận Hưu lấy lại tinh thần, mở dây an toàn ra xuống xe, đi theo Sơ Tranh lên lầu, trên đường đi hai người đều không nói tiếp, sau khi trở về Cận Hưu vội vàng nói tiếng ngủ ngon, rồi trở về gian phòng của mình.
Sơ Tranh: "..."
Bảy giờ rưỡi tối, ngủ ngon cái gì?
Dưỡng sinh cũng không phải dưỡng như anh đâu?
-
Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới phu nhân Liễu Hàm San ma quỷ như thế, ban đêm còn cố ý gọi điện thoại tới hỏi cô, cảm giác sau khi xem trình diễn thời trang thế nào.
Sơ Tranh: "..."
Cô có thể có cảm giác gì sau khi xem.
Cô căn bản không xem.
"Mẹ, con viết xong sẽ gửi cho mẹ. Bây giờ con buồn ngủ, ngủ ngon."
Sau khi Sơ Tranh cúp điện thoại, dành một like cho sự cơ trí của mình.
Sơ Tranh tìm kiếm chủ đề của buổi trình diễn thời trang hôm nay một chút, lại xem thêm hình ảnh HD, rất nhanh liền bịa ra câu chuyện một ngàn chữ, ngày hôm sau mới gửi cho phu nhân Liễu Hàm San.
Phu nhân Liễu Hàm San đại khái cảm thấy thái độ của cô đoan chính, phi thường vui sướng gửi cho cô một chuỗi con số 0.
Phụ lời: Bảo Nhi thích gì thì tự mua, nhà ta không thiếu tiền.
Sơ Tranh: "..."
Ma quỷ!
Kéo đen!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.