Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cả một bàn đồ ăn con đều thêm hạnh nhân?"
"Tôi vui lòng."
Sơ Tranh lập tức cúp điện thoại, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Ôn Hoằng Nghị ở công ty, có thể làm gì Sơ Tranh?
Cuối cùng Ôn Hoằng Nghị tìm cho An Tuệ một bảo mẫu khác.
Lúc này An Tuệ mới thu nước mắt lại.
"Tuệ Tuệ, ở đây."
Hai nữ sinh vẫy tay gọi An Tuệ.
An Tuệ xách theo cái túi mới mua đi qua, người bên kia liếc thấy túi của cô ta, kinh hô vây quanh.
"Tuệ Tuệ cô lại đổi túi à? Sao kiểu dáng này tôi chưa từng thấy nhỉ?"
"Cha tôi mang từ nước ngoài về." An Tuệ trên biểu hiện thì bình tĩnh, thực tế nội tâm đã sớm dương dương đắc ý: "Có lẽ trong nước không có bán."
"Túi này đẹp quá đi!!"
"Cha cô thật tốt với cô."
An Tuệ cười nói: "Đúng thế..."
"Tôi rất thích nó, chúng ta đi xem một chút đi." Một nữ sinh trong đó nói.
"Được được."
An Tuệ không thích người khác dùng đồ giống mình, nhưng lúc này không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ đang ở ngay trong trung tâm mua sắm, tìm được cửa hàng, hai nữ sinh kéo An Tuệ đi vào.
"Xin chào, cho tôi hỏi, loại túi giống như cô ấy có còn không?"
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía An Tuệ bên kia một chút, mỉm cười nói: "Túi này tạm thời còn chưa có hàng, các vị có thể xem những sản phẩm khác."
"Vậy lúc nào thì có hàng?"
"Chuyện này..."
Nhân viên cửa hàng nhìn đồng nghiệp bên cạnh, lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791558/chuong-1465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.