Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ở Di Nhiên cung xa xa, Tuyên quý phi hắt hơi một cái.
"Nương nương, không thoải mái ở đâu sao?" Xuân Tú ân cần hỏi.
Tuyên quý phi khoát khoát tay: "Không sao."
Ả nhìn một chậu hoa cỏ lại chết đi trong điện, tâm tình phiền muộn.
"Đồ ngốc kia gần đây không tới à?"
"... Không có." Xuân Tú nhỏ giọng trả lời.
Ầm!
Chén sứ trên bàn bị Tuyên quý phi một mạch lùa hết xuống đất.
Ả đứng bật dậy: "Thay y phục."
Đồ ngốc kia không phải người trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ.
Thích gì đó rất nhanh, mà quên đi cũng nhanh.
Nếu như ả còn tiếp tục đợi ở đây nữa, thì chỉ sợ Tiểu Hoàng Đế cũng quên luôn cả mình mất.
Tuyên quý phi thăm dò được Tiểu Hoàng Đế ở Ngự Thư Phòng, dẫn người mang theo mấy món đồ ăn, hấp tấp đến Ngự Thư Phòng.
Thái giám truyền tin bảo Tuyên quý phi chờ một lát.
Tuyên quý phi chờ ở bên ngoài gần một nén hương, lúc này thái giám mới ra mời ả đi vào.
Tuyên quý phi thu liễm vẻ không kiên nhẫn trên mặt, mang theo nụ cười thân thiện đi vào.
Nhưng mà Tuyên quý phi không nghĩ tới, trong Ngự Thư Phòng còn có người khác.
Tuyên quý phi trông thấy Dung Thí, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Nhiếp Chính Vương và người trước mặt này so ra, thì không chỉ lớn tuổi, mà dung mạo cũng hoàn toàn kém hơn.
Hắn là ai?
Sao trước đây mình chưa từng thấy.
Tuyên quý phi cảm giác nhịp tim mình đang gia tốc.
Ả nắm thật chặt khăn tay, ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791497/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.