Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhiếp Chính Vương đau đến mất âm thanh.
Hoàn toàn không kêu ra được.
Sơ Tranh trấn định bổ một cước, trực tiếp đạp Nhiếp Chính Vương vào trong bụi hoa bên cạnh.
Sơ Tranh khom người đối mặt với người trong bụi hoa: "Vương gia, ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?"
Nhiếp Chính Vương đau đến chưa trở lại bình thường được, lúc này chỉ có thể cắn răng nghiến lợi trừng Sơ Tranh.
"Không nên một mình tới tìm ta."
Sơ Tranh chậm rãi nói.
Nhiếp Chính Vương: "..."
"Nhưng ta thích một mình ngươi tới tìm ta hơn." Rõ ràng câu nói có chút kỳ quái, nhưng do Sơ Tranh nói ra, trong câu chữ đều tràn ngập phách lối.
Nhiếp Chính Vương chỉ có thể nhìn Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
Không thể không nói Nhiếp Chính Vương khinh địch.
Đương nhiên trong tiềm thức, gã cũng cảm thấy Sơ Tranh thân là Thái Hậu, sẽ không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường ngay giữa ban ngày.
Hơn nữa gã cũng không nói gì!
Khá lắm!
Nhiếp Sơ Tranh, chúng ta chờ xem.
"Vương gia thật hăng hái."
Trước mặt Nhiếp Chính Vương đột nhiên tối sầm lại.
Chẳng biết Dung Thí đứng ở bên ngoài từ lúc nào, đang nhìn gã.
Mi tâm Nhiếp Chính Vương nhảy một cái, không cần nhìn cũng biết lúc này gã chật vật cỡ nào.
Gã theo bản năng muốn đứng lên, nhưng mà thử hai lần, đều ngã về.
Dung Thí cũng không có ý tứ phụ một tay, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống gã.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng lúc này Nhiếp Chính Vương nhìn thế nào, cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791494/chuong-1401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.