Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc Sơ Tranh tỉnh lại vẫn còn ở trong căn phòng kia.
Sơ Tranh sờ sờ trên dưới mình, còn tốt, chưa bị kéo đi hoả táng.
Trước tiên cô xem thời gian, vừa đến giờ tan tầm của cô... Cho nên Vương bát đản còn rất thức thời?
Sơ Tranh đau đầu bóp bóp mi tâm.
Ánh mắt liếc qua quét đến vòng tay đặt trên khoang trò chơi...
Vô dụng.
Tháo ra cũng vô dụng.
Vương bát đản vẫn có thể đưa cô vào như cũ.
Chẳng lẽ là cô nghĩ sai?
Hay là...
Sơ Tranh cầm vòng tay về, cô hơi suy tư, cuối cùng đeo trở lại trên tay.
Bất kể nói thế nào, vòng tay này đều có hiềm nghi trọng đại.
Sơ Tranh nhìn khoang trò chơi một chút, đứng dậy rời đi.
Hồ Thạc không ở biệt thự, những người còn lại thấy Sơ Tranh xuống, cũng không dám cản, nhìn thấy cô giẫm dép lào, quơ quần cộc rộng lớn kia, rêu rao rời đi.
Sơ Tranh trở lại Vấn Tiên Lộ, vừa vặn đến giờ Vấn Tiên Lộ chuẩn bị kinh doanh.
Các cửa hàng đều đang lục tục mở cửa, Sơ Tranh đi đến số 13 Vấn Tiên Lộ, một mình Tinh Kiều bưng mặt ngồi ở cửa ra vào, hình như có chút mờ mịt nhìn Vấn Tiên Lộ công việc bận rộn.
Liễu Trọng không ở bên cạnh cậu bé, có lẽ đang bận chuyện khác.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, chậm rãi dạo bước đi qua: "Đã thích ứng chưa?"
Tinh Kiều ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh, lập tức đứng lên, lãnh khốc trả lời: "Tạm được."
Trong mắt Sơ Tranh luôn thanh thanh lãnh lãnh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791433/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.