Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tha là không thể nào tha.
Sơ Tranh trực tiếp báo án.
Đợi cô trói người lại, mới nhớ tới Mạnh Thiệu Nguyên, thả người ra.
"Chị..."
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn người trước mặt, thấy cô không sao, thở phào đồng thời lại cảm thấy không thích hợp.
Cậu ta nhìn tên cướp nằm trên mặt đất kêu rên, dần dần có chút khó tin.
Đúng rồi!
Chị mình lợi hại như vậy từ bao giờ?
Có thể đối phó được cả loại lưu manh này.
Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt nhìn cậu ta một chút: "Cậu vay nặng lãi?"
Đứa em trai này của nguyên chủ, nhìn thế nào cũng không thấy giống như loại người sẽ đánh bạc.
"Em không có!" Mạnh Thiệu Nguyên phủ nhận: "Em căn bản không biết gã."
Mạnh Thiệu Nguyên không hiểu thấu bị trói tới nơi này.
Bây giờ Mạnh Thiệu Nguyên nghĩ lại còn có chút sợ hãi.
"Chị, một mình chị đến à?"
"Bằng không thì sao?" Ta còn phải kéo một đội bóng đá tới hò hét trợ uy sao?
"Không báo cảnh sát?" Trong tiềm thức, Mạnh Thiệu Nguyên cảm thấy gặp nguy hiểm tìm cảnh sát
Cái này còn không phải nguy hiểm bình thường, mình bị bắt cóc!
Sơ Tranh: "Vừa báo."
Mạnh Thiệu Nguyên: "..."
Đáy lòng Mạnh Thiệu Nguyên càng cảm thấy kỳ quái, người này có chút không giống chị của cậu ta... Nhưng nếu không phải chị của cậu ta, thì sao lại bất chấp nguy hiểm tới cứu cậu ta?
Nhất định là bởi vì thời gian quá dài không gặp.
Chờ cảnh sát tới, hỏi thăm tin tức liên quan xong, mời bọn họ cùng đi.
Khi lên xe, Mạnh Thiệu Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791338/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.