Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thịnh Diễm?"
Thiếu niên gối lên cánh tay, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi, nghe thấy có người gọi mình, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Còn chưa thấy rõ là ai, thân thể đột nhiên bay lên không.
Thiếu niên giật mình, cả người đều tỉnh táo lại.
Ánh mắt sáng rõ, gương mặt quen thuộc kia chiếu vào đáy mắt hắn.
Cô cô cô...
Sơ Tranh đặt người lên ghế sofa trong góc, bàn tay đặt trên đầu hắn xoa nhẹ hai lần: "Tại sao lại ngủ ở đây?"
Thịnh Diễm nhìn cô không chớp mắt, vừa rồi cô ôm... ôm mình?
Là mình đang nằm mơ hay là thật?
Ngón tay Sơ Tranh lung lay trước mặt hắn: "Hỏi anh đó, phát ngốc cái gì?"
Thịnh Diễm hoàn hồn, vành tai đỏ lên một mảnh, hắn thấp giọng nói: "Không cẩn thận ngủ thiếp đi..."
"Lần sau chú ý."
Thịnh Diễm không dám nhìn vào mắt Sơ Tranh, lung tung gật đầu.
"Cô... cô sao lại trở lại?" Không phải cô đi rồi sao? Mấy giờ rồi?
"Thấy anh ở đây."
"A?"
Sơ Tranh đưa di động cho hắn nhìn, là giám sát của studio.
Thịnh Diễm: "..."
Biểu cảm của Thịnh Diễm có biến hóa rất nhỏ, ngập ngừng hỏi: "Studio đều có giám sát?"
"Khu vực công cộng có."
Thịnh Diễm ồ một tiếng, lúc trước hắn cũng không chú ý, hóa ra trong studio có giám sát.
Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, tăng thêm một câu: "Giám sát chỉ có tôi có thể xem."
Thịnh Diễm gật gật đầu, hắn chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Cô... cô là trông thấy tôi ở đây, cho nên mới trở về sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791332/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.