Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bàng Khai là một tiểu mập mạp, một đường đi qua đây, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi.
"Mạnh tiểu thư, ngài..." Bàng Khai trông thấy Lương thiếu vẻ mặt âm trầm trong phòng, ngừng nói: "Lương tiên sinh, sao ngài cũng ở đây?"
Lương thiếu có thế nào cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ là nhà đầu tư.
Chuyện này mẹ nó so với kịch bản huyền huyễn còn huyền huyễn hơn!
Cô lấy đâu ra tiền?
Đã nói là một nha đầu nghèo đâu!?
Thế này mà làm nghèo thì gã tính là gì?
Sơ Tranh không có lời dạo đầu gì, đi thẳng vào chủ đề chính: "Vị Lương tiên sinh này uy hiếp tôi, nói muốn gian lận đến cùng."
Khóe miệng Lương thiếu giật một cái.
Gã nói câu này bao giờ!
Đáy lòng Bàng Khai cũng hơi hồi hộp một chút, nuốt một ngụm nước bọt, gọi người đàn ông đần độn đứng trong phòng kia tới hỏi chuyện.
Người đàn ông nhìn Lương thiếu, lại nhìn Sơ Tranh, không dám thêm mắm thêm muối, nói lại chuyện lúc trước một lần.
Mặc dù Lương thiếu đầu tư không ít, nhưng Sơ Tranh đã đáp ứng sẽ đầu tư quý thứ hai, mức đầu tư cũng nhiều hơn so với Lương thiếu.
Ai là ba ba, đáy lòng Bàng Khai rất rõ ràng.
Bàng Khai một mặt nghiêm túc nhìn về phía Lương thiếu: "Lương tiên sinh, mặc dù ngài là nhà đầu tư, nhưng cũng không thể can thiệp vào tiến trình bình thường của cuộc thi."
Lương thiếu chỉ tay vào mình: "Tôi..."
Bàng Khai bày biện một mặt chính nghĩa: "Lương tiên sinh, thi đấu phải công bằng công chính, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791328/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.