Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giọng nói của thiếu niên rất êm tai, trong suốt sạch sẽ, giống như âm thanh của tự nhiên.
Hắn đại khái không nghĩ tới sẽ có người ra mặt thay mình, có vẻ hơi bứt rứt bất an.
Sơ Tranh kéo ống tay áo lại, cảnh cáo liếc hắn một cái, ánh mắt thiếu niên hơi lóe lên, ngượng ngùng thu tay lại.
Sơ Tranh tiếp tục hỏi người trên đất: "Có muốn đòi tiền nữa không."
"Nhất định phải bồi thường tiền!" Lão già biểu đạt rất uyển chuyển.
"Đúng, nhất định phải bồi thường."
"Đụng người còn lý luận."
Quần chúng vây xem phụ họa theo.
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, bày túi nilon ra trước mặt lão ta: "Nơi này có năm vạn."
Đôi mắt lão già trong nháy mắt sáng lên, toát ra vẻ tham lam, mấy người vừa rồi giúp lão già kia, cũng dồn dập nhìn nhau vài lần.
"Cô muốn bồi thường giúp cậu ta?" Có người hỏi: "Cậu ta là bạn của cô à?"
"Tôi không biết hắn." Sơ Tranh ngừng một chút, rồi nói một câu làm đám người hận không thể đánh cô: "Nhưng tôi có tiền."
"..."
"Bây giờ, ông đứng lên, đụng vào chiếc xe kia, số tiền này sẽ thuộc về ông." Sơ Tranh chậm rãi chỉ vào chiếc xe cô đậu bên cạnh.
Lão già không hiểu ý của Sơ Tranh lắm: "Cái gì?"
"Vừa rồi không phải ông muốn đụng vào xe tôi à." Sơ Tranh nói: "Cho ông một cơ hội."
Lão già: "..."
Đám người: "..." Bây giờ kẻ có tiền đều nhàm chán như vậy sao? Bảo người khác đụng vào xe mình!
"Cô ăn nói kiểu gì đấy!" Lão già rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791318/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.