Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngọc bội kia có vấn đề gì?"
Trên đường trở về, Quý Lâm nhịn không được tò mò, đến mức cô phải phí công như thế đi cướp về sao?
Nhưng ngẫm lại đam mê trước đó tiêu tinh hạch để thu về xa xỉ phẩm "giá rẻ" của cô...
Quý Lâm trầm mặc.
"Đây là của Giang Như Sương."
"Tôi biết, nghe thấy cô nói rồi. Tôi là hỏi, nó có gì đặc biệt?"
Sơ Tranh đột nhiên trầm mặc, dường như không có ý định trả lời vấn đề này của hắn.
Quý Lâm tò mò, nhưng cũng không phải hạng người quấn chết không buông, hỏi một lần Sơ Tranh không đáp, hắn thức thời không hỏi nữa.
Giang Như Sương ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Sơ Tranh kéo dậy, há mồm liền nói: "Tiểu Sơ... Có, có Zombie sao? Chúng ta phải chạy à?"
Sơ Tranh nhét ngọc bội qua.
"A..."
Con ngươi Giang Như Sương sáng lên: "Tiểu Sơ, cậu tìm được ở đâu vậy? Tớ còn tưởng là mất rồi..."
Ngọc bội là mất trước mạt thế, nhưng ngọc bội kia là Giang Như Sương ngoài ý muốn mà có được, hơn nữa đã từng tìm người giám định qua, không phải ngọc trân quý gì, không đáng tiền.
Cho nên mất đi Giang Như Sương cũng không lưu tâm nhiều, không nghĩ tới bây giờ sẽ lần nữa trông thấy khối ngọc này bội.
"Cố Hòa trộm đi." Sơ Tranh nói chi tiết.
"Cố... Hòa?"
Giang Như Sương ngẩn người.
Lúc ấy Sơ Tranh hôn mê bất tỉnh, Cố Hòa lựa chọn bỏ lại bọn họ, mặc dù làm cho cô ấy khó mà tiếp nhận, nhưng suy cho cùng đó cũng là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791298/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.