Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không để Giang Như Sương lại, mà trực tiếp mang đi.
Đợi đến đội ngũ trước mặt, Sơ Tranh nhìn thấy Cố Hòa.
Đội ngũ rất dài, trước đó không nhìn thấy cũng không kỳ quái.
Đám người Cố Hòa kia nhìn thấy bọn họ, giống như gặp ma, ai nấy đứng im tại chỗ, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui giống như bảng màu.
Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, bày biện phong phạm cao lãnh của đại lão, trực tiếp đi tới.
Nội tâm OS: Ôi nha, có thể xả giận! Chờ lúc không có người liền đánh cho con chó điên Cố Hòa này một trận.
Giang Như Sương cắn môi, cũng không lên tiếng, nhắm mắt theo đuôi Sơ Tranh, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi nhỏ đủ tư cách.
Lúc ấy đám người này ném cô ấy và Tiểu Sơ ở đó... Ngẫm lại thật là thất vọng đau khổ.
Đó không phải là muốn bọn họ chết sao?
"Bọn họ không chết..."
"Bọn họ thế mà cũng ở trong đội ngũ, sao trước đó không nhìn thấy?"
"Ai, trước kia chúng ta làm chuyện này..."
"Lúc ấy chúng ta cũng chỉ nghĩ cho an toàn, chúng ta cũng không làm sai, không phải bây giờ bọn họ còn sống đó sao."
"Nhưng tớ nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chút..."
Bọn họ chết còn tốt, nhưng bọn họ không chết.
Bây giờ gặp phải, dù thế nào cũng thấy chột dạ.
-
Người vào huyện thành không coi là nhiều, đám người Cố Hòa kia dường như có người thân ở trong huyện thành, muốn đi vào tìm người.
Người của đội cứu viện từng khuyên, nhưng bọn họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791282/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.