Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh che mặt.
Mặt mũi đại lão sắp rơi sạch rồi.
"Tiểu Sơ, có phải tớ lái quá nhanh, gió đâm vào mắt cậu không?"
Sơ Tranh lập tức thả tay xuống, bày ra gương mặt lạnh lùng nghiêm túc đứng đắn: "Không có."
Mặc dù Sơ Tranh nói không có, nhưng Giang Như Sương vẫn thả chậm tốc độ.
Xe máy điện đúng là một thứ tốt, đường đi bị xe ngăn chặn, không thể đi qua trên đường cái, thì còn có thể đi qua từ lối đi bộ.
Chỉ cần không phải gặp tuyển thủ vượt chướng ngại vật trăm mét loại hình Zombie, thì xe máy điện chạy tuyệt đối nhanh hơn Zombie.
Nhưng đến thời kỳ sau tốc độ của Zombie biến nhanh, thứ đồ chơi này sẽ vô tác dụng.
Đương nhiên giai đoạn trước kỳ thật cũng căn bản là phế —— không có điện.
Cửa hàng trên đường phố chỉ cần treo biển hiệu liên quan đến đồ ăn, đều đã bị phá hư đến hầu như không còn gì, cặn bã cũng không lưu lại.
Mấy ngày trước là thời điểm tốt nhất để tìm vật tư, càng đi về phía sau, vật tư càng khó tìm.
"Tiểu Sơ, cậu nói... người thân của chúng ta còn sống không?" Giang Như Sương không phải người địa phương, mấy ngày trước tận thế điện thoại còn có thể thông, nhưng Giang Như Sương làm cách nào cũng không liên lạc được với người nhà của mình.
"Không biết." Sơ Tranh ngừng một lúc: "Chuẩn bị dự liệu xấu nhất."
Dự liệu xấu nhất còn có thể là gì...
Trong lòng cô ấy chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô ấy và cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791276/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.