Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nàng bị đám cầm thú kia làm bẩn, còn nhốt nàng lại, nếu nàng khóc, đám người kia sẽ không cho nàng cơm ăn.
Nàng bị nhốt khoảng một tháng.
Tận đến hơn một tháng sau, nàng nghe thấy bọn họ thương lượng, muốn bán nàng đi.
Trước kia nàng nghe nói, ở làng phụ cận, đã từng có cô nương trẻ tuổi mất tích, trong chớp nhoáng, nàng liên hệ hai chuyện này lại với nhau.
Khi có người đến dẫn nàng đi, nàng thừa dịp trời tối, đụng ngã người kia rồi chạy trốn.
Dưới sự hoảng hốt chạy bừa, chạy đến vách núi đằng sau núi Minh Tịnh, nhảy từ trên vách đá xuống.
Ai biết vận khí tốt, phía dưới là con sông, vừa lúc được Hàn Thê Thê nhặt được.
Hàn Thê Thê vừa vặn không có thị nữ, hiện tại cô nương này liền sung làm thị nữ của nàng.
Lúc đầu Hàn Thê Thê dự định vào trong chùa xem sao, kết quả vừa tới nơi này, liền nghe nói núi Minh Tịnh bị người diệt khẩu.
Sau đó thì nhìn thấy Sơ Tranh.
Hàn Thê Thê bưng mặt: "Ngươi nói những người kia có phải là chết cũng không hết tội không?"
Sơ Tranh không để tâm đáp: "Có lẽ thế."
Vốn nên lòng dạ từ bi, lại làm ra loại chuyện này.
"Nhìn kìa." Hàn Thê Thê đột nhiên lấy cùi chỏ đụng cô một cái.
Lúc này vị trí bọn họ ngồi là bên cửa sổ tầng hai, nên dễ dàng trông thấy phía dưới.
Phía dưới có một đám người đi qua, ở giữa chính là Lương Huyên được người đỡ, Triệu Phù cũng ở đây.
"Lương Huyên làm sao thế?" Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791205/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.