Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Minh Tiện bỗng nhiên ngồi từ trên giường dậy.
Vừa rồi hình như hắn nghe thấy một tiếng hét thảm.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, có người đi tới đi lui, hẳn là giáo chúng, nhưng cũng không tiếp tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kỳ quái nào nữa.
Ảo giác sao?
Minh Tiện giơ tay chống lên trán, đột nhiên giật mình phát hiện không đúng.
Chuyện lúc trước, như thủy triều vọt tới.
Nữ hài tử nhẹ nhàng hôn, ôm ấp mềm mại...
Minh Tiện lập tức ngừng những suy nghĩ kia lại, tìm được mặt nạ ở phía sau, một lần nữa đeo lên mặt, ngăn trở vết thương dữ tợn kia.
Minh Tiện kén chọn ăn cơm xong, liền thấy Sơ Tranh chậm rãi tiến vào.
Minh Tiện trông thấy Sơ Tranh, xấu hổ và tức giận trước đó lại quấn về đáy lòng, trong lúc nhất thời hắn không lên tiếng, ôm lấy kiếm của mình xuất thần.
Dù sao hắn thường xuyên làm như thế, sẽ không có vấn đề gì.
Khi Minh Tiện ở Phạm Tiên giáo, sát khí trên thân nhìn rất dọa người, nhưng đại đa số thời điểm hắn đều yên tĩnh.
Một mình ngồi trong tiểu viện ở Phạm Tiên giáo, giống như không biết nóng lạnh, nhìn mây bay, nhìn hoa nở, nhìn mưa rơi...
Sơ Tranh từ trong trí nhớ của nguyên chủ lật ra những chuyện này, giống như có thể trông thấy người kia, khi một mình cô tịch.
"Ngươi muốn tìm người nói về chuyện của ngươi, ta tùy thời đều ở đây."
Sơ Tranh buông một ly trà xuống.
Minh Tiện ngước mắt lên trong sương khói vấn vít, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791202/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.