Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cảnh Lan không ăn bữa sáng —— không ăn bữa sáng xa xỉ như vậy.
Trước kia Cảnh gia ngược lại là xa xỉ như vậy, nhưng đối với hắn mà nói, đã sắp không nhớ nổi.
Một ống thuốc dinh dưỡng, có thể chèo chống nhu cầu từ hai đến ba ngày.
Thuận tiện bớt việc.
"Có rượu không?"
"Sáng sớm uống rượu không tốt." Sơ Tranh đứng dậy rót cho hắn chén nước: "Uống nước."
"..."
Cảnh Lan có chút phiền.
Hắn có chút muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, túm lấy cái chén một hơi uống cạn ly nước kia.
Sơ Tranh nhìn hắn: "Không thích những thứ này, tôi bảo Tiểu Cửu đi mua..."
"Tôi không kén ăn." Cảnh Lan khô cằn nói.
Những thứ này, so với thuốc dinh dưỡng dễ ăn hơn nhiều.
Đặt ở trước mặt ai, chỉ cần không phải dị ứng, thì có lẽ sẽ không ai kén chọn.
"Vậy ăn đi."
Sơ Tranh đưa đũa cho hắn.
Cảnh Lan chần chờ một chút, nhận lấy.
Cảnh Lan không hiểu thấu ăn bữa sáng, khi ra ngoài, dịch chữa trị tinh thần vẫn còn trong tay hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, thở ra một hơi, trở về phòng làm việc của mình.
Kể từ sau ngày đó, mỗi ngày Tiểu Cửu mua bữa sáng, sẽ đưa một phần đến chỗ của hắn trước, cũng không nói gì, chỉ đặt ở cửa ra vào.
Về sau Sơ Tranh liền tự mình đưa tới.
Cũng không biết từ lúc nào, thời gian ăn sáng của cô, liền biến thành ở chỗ hắn.
Cảnh Lan đuổi không đi, cũng không biết cự tuyệt thế nào, chỉ có thể để mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791168/chuong-1075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.