Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và ba người khác đều bị hét đến có chút đần độn.
Bọn họ đồng thời nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy chỗ góc cua, một ông lão đã có tuổi đứng đấy, đang trợn mắt nhìn, mặc dù cũng mặc quần áo bẩn thỉu, nhưng thân khí thế kia có chút dọa người.
"Lại là mấy thằng ranh con chúng mày! Bắt nạt con gái người ta làm gì!"
Ông lão rống rất hung, âm thanh này trong con ngõ nhỏ hẹp hình thành nên tiếng vọng.
Ba nam sinh nhìn thấy ông lão, biểu cảm liền có chút biến hóa, giống như e ngại, lại giống như căm hận.
Bọn họ cân nhắc một chút, cuối cùng không lựa chọn đối đầu chính diện với ông lão, không cam lòng trừng Sơ Tranh một chút: "Xem như vận khí cô tốt, đi!"
Ba nam sinh rất nhanh liền chạy mất tăm.
Sơ Tranh: "..."
Không phải!
Các ngươi trở về đi!
Ta có thể đánh!
Ta thật sự có thể đánh!
"Khụ khụ khụ..."
Ba nam sinh vừa chạy, ông lão bên kia liền che ngực ho khan, làm gì còn dáng vẻ nghiêm khắc như vừa rồi nữa.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Ông lão ho đến rất nghiêm trọng, chống lên bức tường bên cạnh: "Cô gái, nơi này rất loạn, đừng đi loạn theo người xa lạ, tận lực chờ ở chỗ nhiều người, mau trở về đi thôi."
Ông lão phất phất tay với Sơ Tranh.
Ông chậm chạp xoay người, còn chưa đi được hai bước, cả người đều ngã xuống.
Sơ Tranh: "..." Má ơi! Không phải ăn vạ đấy chứ?
-
"Người này là gì của cô? Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791147/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.