Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh trở lại biệt thự, vừa bò lên cửa sổ, liền nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Tống tiểu thư, cửa dùng để trang trí sao?"
Má ơi!
Hù chết người!
Sơ Tranh chỉ cứng lại, sau đó liền điềm nhiên như không có việc gì chống lên cửa sổ nhảy vào.
Đèn trong phòng đồng thời sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp trải rộng trong phòng, làm hai người nhìn thấy rõ lẫn nhau.
Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, một thân đồ mặc ở nhà màu đen, cơ hồ có thể hòa vào bóng đêm, cho nên Sơ Tranh không phát hiện ra hắn.
Sơ Tranh bóp cổ tay, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống: "Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ được, chạy tới phòng tôi làm gì."
Dư Tẫn bảo trì tư thế kia, khóe miệng khẽ giương: "Nếu tôi không đến, thì làm sao có thể gặp được một màn này chứ? Hơn nữa không phải Tống tiểu thư để cho tôi nhìn thêm sao?" Nhìn xem bên ngoài tư liệu, cô là người thế nào.
"Giày của anh đâu?"
Sơ Tranh hỏi một vấn đề không liên quan.
Dư Tẫn rũ mắt.
Quần dài che lại mu bàn chân, chỉ lộ ra gần phân nửa.
Đạp lên tấm thảm màu đen, nổi bật lên đôi chân trắng như tuyết.
Dư Tẫn cũng không trả lời vấn đề này: "Tống tiểu thư, muộn như vậy cô đi đâu thế?"
"Tản bộ."
"Tản bộ cần leo cửa sổ?"
"Thói quen riêng, anh có ý kiến gì?"
Dư Tẫn nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, cười một tiếng: "Không có. Tống tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon."
Dư Tẫn lui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791118/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.