Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chỉ trong khoảnh khắc, trên gương mặt phẫn nộ oán độc của Yêu Nhiêu, bắt đầu xuất hiện vẻ thống khổ.
Thú đè ép ả, chần chờ buông ả ra.
Yêu Nhiêu co quắp trên mặt đất, sắc mặt đỏ lên, móng tay túm lấy cổ họng mình, trên cổ trong nháy mắt xuất hiện vết máu.
"A —— "
Sơ Tranh hơi sợ lui về phía sau.
"A a..."
Trong cổ họng Yêu Nhiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Vết máu trên cổ dần dần nặng, đã bắt đầu máu thịt be bét.
Ả hận!
Vì sao!
Không nên như thế này...
Hiện tại phải là nàng quỳ trước mặt mình, phải là nàng cầu xin mình bỏ qua cho nàng, mà không phải như vậy.
Không đúng.
Cái này không đúng!!
"Đại vương! Không xong rồi!"
Có thú từ bên ngoài chạy vào.
"Đại vương, có Đằng Xà đánh vào."
Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh thần sắc cổ quái: "Đằng Xà? Không phải đều bị diệt tộc rồi à?"
"Đúng, đúng thế, nhưng mà... Cái tên bên ngoài chính là Đằng Xà..." Thú báo tin lắp bắp, nói cũng không nói không rõ.
Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh đáy lòng cuồng loạn.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.
Tộc Đằng Xà tới làm gì!!
"Đi xem một chút."
Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh mang theo các tiểu đệ chuẩn bị đi xem một chút, kết quả bên kia bỗng nhiên có mấy con thú nện xuống, lăn đến bên chân đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh.
Ở phía trên rừng cây, một bóng người lướt qua, rơi xuống mặt đất.
Cơ hồ là đồng thời với khi người kia rơi xuống, Đồ Yếm cũng xông từ bên ngoài tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791088/chuong-995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.