Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kiều Liễm chôn mặt trong gối đầu, Sơ Tranh dùng nước sạch lau qua cho hắn một lần.
Kiều Liễm chỉ vụng trộm nhìn Sơ Tranh.
Thần sắc của cô không có gì thay đổi, lau chỗ tư mật cho hắn, mà cũng giống như nhìn đồ vật bình thường, không trộn lẫn bất kỳ tâm tình gì.
Nhưng Kiều Liễm thì không được...
Kiều Liễm có thể cảm giác được thân thể đang biến hóa.
Xấu hổ và cảm giác khác thường không ngừng đánh thẳng vào thần kinh của hắn.
Sơ Tranh mặc quần vào cho hắn, đắp kín chăn, kéo đầu hắn ra: "Khó chịu có thể nói với tôi, tôi giúp em."
"Không..."
Mặt mày Kiều Liễm đỏ rực lên.
"Đây chỉ là phản ứng tự nhiên, không có gì phải ngượng ngùng cả." Sơ Tranh rất đứng đắn nói: "Thật sự không cần tôi giúp?"
"Không cần." Kiều Liễm hận không thể tìm một chỗ trốn đi.
Kiều Liễm kiên quyết cự tuyệt, Sơ Tranh liền bưng nước rời đi.
Kiều Liễm trùng điệp thở phào.
-
Kiều Liễm nằm viện, xin trường học cho nghỉ.
Mạnh Vũ từng tới hai lần, Sơ Tranh không muốn để cho Mạnh Vũ gặp Kiều Liễm, lần đầu tiên tới Kiều Liễm căn bản không biết, lần thứ hai Kiều Liễm vừa vặn đụng tới, Sơ Tranh không kịp đuổi người đi.
Sơ Tranh đành phải để bọn họ gặp mặt, cô liền đứng ở bên cạnh nhìn.
Cuối cùng là Kiều Liễm nhỏ giọng cầu xin cô, cô mới ra ngoài, lưu lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
Không biết Kiều Liễm và Mạnh Vũ nói chuyện gì, Mạnh Vũ không tiếp tục tới bệnh viện nữa.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791061/chuong-968.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.