Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kiều Liễm không biết từ "tận lực" kia của Sơ Tranh có tiêu chuẩn gì, nhưng hắn luôn cảm thấy không tốt lắm.
"Vì sao cô lại thích em?"
"Em là..." Thẻ người tốt! Của ta!! Sơ Tranh dừng vài giây: "Em là Kiều Liễm."
"??"
Hắn không phải Kiều Liễm cô liền không thích sao?
Cũng không đúng, hắn chính là Kiều Liễm mà...
Ngón tay Sơ Tranh sờ đến lưng Kiều Liễm, cách vải áo hơi mỏng, cũng có thể cảm nhận được vết thương chập chùng trên lưng hắn.
Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống, từ vạt áo tiến vào bên trong.
Đầu ngón tay đụng phải bên hông Kiều Liễm, Kiều Liễm cả kinh thẳng tắp sống lưng, túm lấy tay Sơ Tranh: "Cô... cô giáo, cô làm gì thế?"
"Sờ vết thương của em, làm sao?" Sơ Tranh thập phần bằng phẳng, lại còn rất đúng lý hợp tình.
Kiều Liễm: "..."
Mặc dù là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này vẫn rất quẫn bách.
"Cô, đừng sờ, rất khó coi..."
"Tôi không đếm xem, làm sao biết Kiều Hoành từng làm gì với em."
"Cô..." Sắc mặt Kiều Liễm trắng nhợt.
"Những chuyện ông ta từng làm với em, tôi đều sẽ thay em đòi lại." Sơ Tranh nhìn hắn: "Kiều Liễm, không ai có thể thương tổn em, cho dù ông ta là cha của thân thể này cũng không được."
Giọng nói cô gái thanh lãnh, lại mang theo một cỗ khí phách.
Kiều Liễm không chú ý tới cách nói của Sơ Tranh, chỉ bị cô "dọa" đến.
Cô giáo... Bá đạo như vậy sao.
Kiều Liễm nghĩ lại, dường như cô vẫn luôn như thế.
Bá đạo đến có chút đáng yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791055/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.