Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ý thức còn đang mơ hồ của Kiều Liễm lập tức thanh tỉnh lại.
Hắn vội ngồi dậy, giật áo sơ mi chẳng biết bị cuốn tới đùi từ lúc nào, che đùi lại.
"Cô, cô về rồi."
Hắn đứng dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô.
Sơ Tranh đưa cái túi cho hắn: "Đi thay quần áo đi."
"A."
Kiều Liễm cầm quần áo vào phòng.
Một phút sau, Kiều Liễm không có gì thay đổi đi ra.
Sơ Tranh nhìn hắn: "Sao không thay?"
Thiếu niên đứng ở cửa ra vào, hơi do dự, thấp giọng nói: "Cô... em không thích áo ngắn tay."
Sơ Tranh: "..."
Ngày nắng to không mặc ngắn tay, mặc cái gì?
Sơ Tranh suy nghĩ lại, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Liễm, hắn vẫn luôn mặc đồ dài, mặc kệ là áo hay là quần, luôn là như thế.
"Em cứ thay trước đi." Sơ Tranh nói.
Kiều Liễm lắc đầu, không muốn thay.
"Vậy em cứ mặc như vậy đi." Sơ Tranh nhịn không được nói.
Kiều Liễm nhìn quần áo trên người.
Vải vóc dán vào thân thể, hơn nữa còn mang theo một cỗ hương khí, cũng không nhìn ra là dành cho con gái mặc.
"Cô, vì sao cô lại đổi điện thoại mới cho em?" Kiều Liễm cầm điện thoại di động của mình, đi đến trước mặt Sơ Tranh.
"..."
Vấn đề này nói ra rất dài dòng!
Ta liền không nói.
Trên mặt Sơ Tranh không có dị thường, giống như tùy ý nói: "Muốn đổi liền đổi, em không thích?"
"Cô giặt hỏng cái điện thoại kia của em rồi sao?" Thiếu niên nhìn cô, trong đôi mắt mang theo vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791048/chuong-955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.