Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mấy lá bùa cuối cùng của Sơ Tranh bị Khương Vân Lạc cướp đi.
"Có ai lãng phí như cô không?" Khương Vân Lạc đau cả thịt, số bùa này muốn vẽ ra được cũng rất không dễ dàng đâu!!
Sơ Tranh: "..."
Ta mua còn không cho ta lãng phí?
Sơ Tranh khí thế hung hăng cướp bùa về, một mạch đập vào người Mậu Thiên.
Đập đến trên người Mậu Thiên ứa ra khói.
Đập xong, Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn nhìn về phía Khương Vân Lạc.
Ý kia tựa như đang nói: Tôi đập thì thế nào! Anh có thể làm gì tôi!
Khương Vân Lạc: "..."
Đại lão không thể trêu vào không thể trêu vào.
-
Trì Kính rơi vào trong phế tích, Sơ Tranh ngước mắt nhìn sang, lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn một lát, cất bước đi qua.
Sơ Tranh quan sát hắn: "Không sao chứ."
Thẻ người tốt không bị đánh hỏng chứ!
Trì Kính: "Không sao."
Sơ Tranh không quá yên tâm: "Muốn hôn không?"
Trì Kính sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Bảo bảo, anh không sao."
Sơ Tranh ngược lại không hỏi tới, gật đầu, kéo hắn đi ra khỏi phế tích.
Mậu Thiên nằm dưới đất, hiệu quả của mấy lá bùa trên thân vẫn chưa đi qua, còn đang bốc khói, rất chi là dục tiên dục tử.
"Các anh dự định xử trí hắn thế nào?"
Khương Vân Lạc vốn đang nhìn Mậu Thiên bốc khói, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, lập tức ngẩng đầu.
"Sau khi chúng tôi điều tra xong, sẽ giao lại cho âm phủ. Căn cứ vào tội ác hắn phạm phải, âm phủ bên kia sẽ tiến hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791019/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.