Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ừm, anh không thể tới?"
"Anh tới làm gì?"
Trì Kính tiến đến bên tai cô: "Hôm nay còn chưa nói mười lần em là người tốt đâu."
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung: "Nói đi."
Trì Kính cứ như vậy ôm cô, ở bên tai cô nói mười lần "em là người tốt".
Thanh âm kia càng nói càng thấp, dần dần trở nên mập mờ, âm cuối tựa hồ có thể câu nhân.
Sơ Tranh đè hắn hôn.
"Bảo bảo, chậm một chút." Trì Kính lên tiếng: "Em như vậy sẽ không chịu nổi."
Sơ Tranh: "..."
Anh câm miệng lại đi!!
Quần áo cũng chưa cởi đâu!
"Anh thích em không?" Sơ Tranh hỏi hắn.
Trì Kính nằm xuống, cũng kéo Sơ Tranh xuống, ấn vào ngực mình.
Hắn nói: "Thích chứ, nếu không thì tại sao anh lại muốn ở bên em." Hắn vừa gặp mặt liền thổ lộ rồi đấy.
Trì Kính cũng không biết mình thích cô vì cái gì.
Chỉ là vô cớ... Thích.
Sơ Tranh không hiểu lắm: "Chúng ta ở bên nhau?" Ở bên nhau lúc nào rồi? Là ta mất trí nhớ hay là thẻ người tốt mất trí nhớ đây?!
Trì Kính suy nghĩ một chút.
Mặc dù bọn họ từng ôm từng hôn, nhưng xác thực không tính là đang ở bên nhau.
"Vậy bạn học Tiêu Sơ Tranh thân ái, em đồng ý ở bên anh không?"
"Anh không hề để tâm đến thân phận của em?" Bốn bỏ năm lên một chút, ta thế nhưng là kẻ thù của hắn đó! Con hàng này sẽ không mê hoặc ta, sau đó dự định nửa đường răng rắc xử lý ta đó chứ!!
Trì Kính: "Em không lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791015/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.