Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sợ?
Ta sẽ sợ ngươi à?
Đừng tưởng rằng kích ta, ta sẽ mắc lừa.
Ta liền không!
"Ngươi cảm thấy đúng thì là đúng." Sơ Tranh thái độ thờ ơ.
"Thất hoàng muội." Ninh Diêu đúng lúc lên tiếng: "Hoàng tỷ không muốn đi, muội cũng đừng náo loạn với hoàng tỷ nữa, chúng ta đi thôi."
"Ai náo với nàng."
Thất hoàng nữ hừ lạnh một tiếng.
"Nàng chính là kẻ hèn nhát!"
Thất hoàng nữ cưỡi ngựa của mình, rời đi giống như một trận gió.
Ninh Diêu giống như bất đắc dĩ lắc đầu, ả nhìn Sơ Tranh một chút.
Vốn định nói chuyện với Sơ Tranh, nhưng sự lạnh lùng trên người cô, làm Ninh Diêu có chút chần chờ.
Cuối cùng cưỡi lên ngựa của mình, dẫn theo một số người rời đi.
Có một số công tử thế gia đi theo, có người được hộ vệ bảo vệ, có người đơn độc hành động.
Nơi này rất nhanh cũng chỉ còn lại đội quân hộ vệ.
Sơ Tranh ngồi một lúc, đứng dậy, nhảy xuống bàn.
Mộc Miên dắt một con ngựa tới, Sơ Tranh xoay người lên.
Tay áo xẹt qua không khí tạo thành một độ cong hoàn mỹ, nữ tử tiêu sái sơi xuống lưng ngựa.
"Điện hạ."
"Từ công tử." Mộc Miên hành lễ.
Nam tử đi tới mỉm cười: "Tham kiến điện hạ."
Sơ Tranh kéo cương ngựa, rũ mắt nhìn nam tử giống như một đóa hoa trắng phía dưới.
"Điện hạ có thể dẫn ta đi cùng không?"
Từ công tử hơi ngẩng mặt lên, lộ ra cần cổ tuyết trắng.
Có thể là bởi vì nói chuyện với Sơ Tranh, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790960/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.