Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Những chủ bá kia cho phúc lợi, không phải chính là cái này sao.
Cô còn không hài lòng?
Chẳng lẽ còn muốn cởi sạch?
Phó Trì cảm thấy cái tiêu chuẩn này có chút lớn... Hắn cũng có thể thử một chút.
【 Sơ Tranh: Ngày nào em cũng sờ, có gì đáng xem. 】
【 Phó Trì:... 】
Người đàn ông đang cầm điện thoại trong phòng, gương mặt hơi nóng lên.
Nhưng hắn trấn định đáp lại.
【 Phó Trì: Bây giờ muốn sờ không? 】
【 Sơ Tranh: Không muốn, em đói. 】
【 Phó Trì: Anh cũng đói bụng. 】
【 Sơ Tranh: Vậy đi ra ngoài ăn cơm. 】
【 Phó Trì:... 】
Hắn cho là cô hiểu.
Sơ Tranh nói đói, cho dù Phó Trì muốn làm chút chuyện khác, thì cũng không có tâm tư, rất nhanh liền đi từ thư phòng ra.
Thuần thục lấy áo khoác của Sơ Tranh tới: "Đi thôi."
Sơ Tranh nhảy xuống ghế sofa, được Phó Trì hầu hạ mặc áo xong khoác.
Đi ra khỏi cửa lớn chung cư, tóc Sơ Tranh bị gió lạnh thổi loạn.
Cô trấn định vuốt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, thật lòng nói với Phó Trì: "Em không nên để cho Ngô Pháp và Ngô Thiên nghỉ."
Phó Trì điểm lên mũi cô một cái: "Vậy anh đi mua về cho em, em trở về đi."
Sơ Tranh xém chút nữa thì một lời đáp ứng.
Vương Giả gầm thét ngăn cản loại quyết định phát rồ này của cô.
Vì muốn tiểu tỷ tỷ có đối tượng mà rầu hết cả người.
-
Trong nhà hàng có máy sưởi, Sơ Tranh cởi áo khoác, ngồi vào chỗ.
Phó Trì thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790940/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.