Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộ Thâm chưa từng gặp cha mẹ mình.
Trong trí nhớ của hắn, hắn vẫn luôn sống cùng bà nội.
Khi còn bé, bọn họ ở trong một khu nhà nhỏ.
Khu nhà kia cũng không lớn, nhưng có rất nhiều người ở.
Bà nội vì kiếm tiền, mà mỗi ngày đi sớm về trễ, Mộ Thâm chỉ có thể ở nhà một mình.
Trong khu nhà cũng có không ít trẻ con, nhưng bọn họ đều không thích chơi với hắn.
"Mày là đồ không có cha mẹ, chúng tao không chơi với mày."
"Mẹ mày là một chiếc giày rách, ghê tởm."
"Không biết cha mình là ai, mày cách xa tụi tao ra một chút, không được phép chơi cùng tụi tao."
Những lời này là lời hắn nghe thấy nhiều nhất.
Khi còn bé, Mộ Thâm cũng không quá hiểu được những lời từ trong miệng mấy đứa trẻ này.
Đương nhiên đám trẻ kia cũng cái hiểu cái không, bọn họ đều nghe được từ chỗ người lớn.
Mộ Thâm nghe thấy bọn họ nói, cũng không có cảm giác gì, bởi vì hắn chưa từng gặp cha mẹ mình.
Mãi đến một ngày.
Có một cô bé mặc váy công chúa, tội nghiệp đi đến góc khuất bình thường hắn vẫn hay ngồi, không để ý trên đất bẩn thỉu, đặt mông ngồi xuống.
Cô bé bưng lấy khuôn mặt tròn vo, mềm mại hỏi hắn: "Vì sao anh luôn ngồi ở đây một mình?"
Mộ Thâm có chút ấn tượng với cô bé này.
Mặc dù ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng cô bé vĩnh viễn vẫn luôn sạch sẽ hơn những đứa trẻ khác.
Trên người thường mặc váy mới, quần áo mới.
Cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790908/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.