Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"..."
Đây ý là không vui cũng bị ép phải vui à!!
Đột nhiên cảm thấy Thu Nhai công tử có chút đáng thương.
Lúc này Lương Hán lại cảm thấy Thu Nhai cứ như vậy rất tốt, đừng tỉnh táo lại.
Sơ Tranh thu lại thần sắc, đi qua bên kia, nắm chặt dây đu.
Đu dây dừng lại.
Có gió thổi qua đình viện, mang theo từng trận hương hoa.
Nam tử trên xích đu hơi ngửa đầu, trong con ngươi trong suốt, có toái quang rơi xuống, chiếu sáng rạng rỡ.
"Vợ."
Sơ Tranh ngồi lên trên dây đu, ôm hắn: "Cùng nhau?"
"Được." Thu Nhai vui vẻ: "Ta có thể bay rất cao rất cao, có thể nhìn thấy bên ngoài."
"Cẩn thận một chút."
Thu Nhai hừ hừ: "Ta rất lợi hại!"
"..." Ngươi lợi hại cái nồi mà lợi hại!
Lương Hán nhìn thân ảnh hai người ôm nhau, đáy lòng có chút nghẹn muốn chết.
Ngày nào cũng xem bọn họ ân ái, đối với một nam nhân độc thân như hắn, là kích thích rất lớn.
"Cao thêm, cao thêm chút nữa..." Thanh âm thanh thúy lại nhẹ nhàng của Thu Nhai vang lên: "Bay rồi!"
Sơ Tranh một tay ôm hắn, lúc này Thu Nhai đã hoàn toàn buông tay ra, giao toàn bộ an toàn của mình cho cô.
Cằm Sơ Tranh đè lên bả vai hắn: "Thu Nhai."
"A?"
Tiếng gió rít gào mà qua, Thu Nhai lớn tiếng trả lời.
"Chàng không sợ ta buông ra?" Sơ Tranh nói: "Chàng sẽ rơi xuống."
Chỉ cần cô thoáng buông tay, hắn sẽ ngã xuống.
"Nàng sẽ không." Thu Nhai không hề chần chờ nói.
"Tin tưởng ta như vậy?"
Thu Nhai ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790866/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.