Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thu Nhai ôm thành một cục, dáng vẻ tội nghiệp.
Sơ Tranh sờ tay của hắn, ấm áp hơn không ít: "Muốn xem người tuyết không?"
Con ngươi Thu Nhai sáng lên, cười vui vẻ như trẻ con: "Có thể... Có thể chứ?"
"Hai điều kiện."
Thu Nhai không đợi Sơ Tranh nói, trực tiếp bò lên hôn cô.
Sơ Tranh: "..."
Thu Nhai trông mong nhìn cô, nếu như phía sau có cái đuôi, thì có lẽ lúc này đang vui mừng vẫy vẫy.
Cô ôm lấy hắn, xoa xoa đầu hắn: "Vậy ta nói điều kiện thứ hai."
Thu Nhai gật đầu như giã tỏi.
"Sưởi ấm thân thể, chúng ta liền ra ngoài xem người tuyết."
Thu Nhai lập tức nhích lại gần lò sưởi một chút, ngoan ngoãn sưởi ấm.
Chỉ qua một lát, hắn liền giơ tay lên: "Xong chưa?"
"Chưa."
"Ồ." Thu Nhai quay lại tiếp tục.
...
"Xong chưa?"
"Chưa."
...
"Có thể không?"
"Không."
...
Tần suất Thu Nhai hỏi, đại khái chỉ tầm không đến ba mươi giây một lần.
Sơ Tranh rất không vui.
Người tuyết có gì đáng xem.
Hắn cứ chờ mong như vậy sao?!
Ta không đẹp hay là thế nào?!
Người bên ngoài chưa chồng xong, ta làm sao cho ngươi xem được!
Nói chút đạo lý đê!
"Xong chưa?" Biểu cảm của Thu Nhai có chút ủy khuất: "Ta ấm áp, ngươi sờ sờ."
Sơ Tranh bắt lấy tay hắn: "Đi thôi."
Thu Nhai lập tức nở nụ cười xán lạn.
Thu Nhai muốn chạy, bị Sơ Tranh túm lại, ôm lấy eo hắn: "Không cho phép chạy."
"Ừ." Ánh mắt Thu Nhai căn bản không nhìn Sơ Tranh, nhìn chằm chằm cửa phòng, hận không thể lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790859/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.