Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong quá trình Ngôn Ngộ dưỡng thương, mặc dù ngoài miệng Sơ Tranh nói "một chút vết thương nhỏ", nhưng khắp nơi đều chăm sóc tỉ mỉ.
Muốn ngôi sao không cho ánh trăng, muốn ánh trăng không cho ngôi sao.
"Bảo bảo, em sủng anh như thế, sẽ làm hư anh."
"Em không sủng anh thì sủng ai?"
Nữ sinh giọng điệu tùy ý, lại rất đương nhiên.
Ngôn Ngộ sững sờ.
Trong máu có thứ gì đó đang xao động, liên đới trái tim của hắn cũng từng trận rung động.
Hắn nhấp môi dưới: "Bảo bảo, em thật tốt."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh yếu ớt liếc hắn một cái: "Ăn đồ ăn của anh đi."
Ngôn Ngộ cười cúi đầu xuống uống canh, ban đêm Thẩm Tứ Minh làm xong việc, sang đây thăm hắn, còn mang theo mấy đồng nghiệp.
Sơ Tranh hầu hạ Ngôn Ngộ là đã rất nể tình, không có tâm tình hầu hạ bọn họ, Ngôn Ngộ lại không tiện ra ngoài, Sơ Tranh trực tiếp kêu người tới, đầu bếp đỉnh cấp của khách sạn năm sao khuynh tình hiến nghệ.
Có người ở bên kia gào: "Không nghĩ tới có một ngày, tôi cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính trong phim truyền hình, đợt này đúng là không uổng công."
Thẩm Tứ Minh nghiêng chân, hừ lạnh một tiếng: "Đáng tiếc cậu không có mệnh nữ chính."
"Thẩm đội, anh đừng có đả kích đội viên của mình như thế chứ? Tâm lý chịu thương tích rất nghiêm trọng."
Thẩm Tứ Minh chậc một tiếng: "Tôi thấy các cậu gần đây rất nhàn."
Gần đây không có vụ án gì, bọn họ cũng có thể thả lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790799/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.