Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Pháp y không lo chơi với thi thể đi, đi ra bên ngoài tra án nữa, ăn no rửng mỡ à.
Ngôn Ngộ hỏi lại: "Không được sao?"
"Được, anh làm gì cũng được." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Đáy lòng Ngôn Ngộ lại có loại cảm giác kỳ diệu đó.
Không biết vì sao, luôn cảm thấy lời cô ngẫu nhiên nói ra, mang theo vài phần dung túng và cưng chiều, làm tim hắn đập rộn lên, huyết dịch sôi trào.
Nhưng mà lý trí nói cho Ngôn Ngộ biết đó là không có khả năng.
Bọn họ nói cho cùng vẫn chỉ là người xa lạ mà thôi.
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, không ai nói chuyện.
Người đàn ông yên tĩnh nhìn về phía trước, Sơ Tranh giống như lại cảm nhận được tầng sương mù mông lung trên người hắn, cô lập hắn, đem đến cho người ta một cảm giác cực kỳ không chân thực.
...
Xe Sơ Tranh dừng ở bên ngoài khách sạn, Ngôn Ngộ hỏi cô có thể cùng đi lấy sách hay không.
"Anh cố ý để quên sách chỗ tôi, muốn làm gì?"
Ngôn Ngộ thần sắc tự nhiên: "Cẩm tiểu thư, tôi chỉ là quên mất."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ấn tầng lầu thang máy.
Sơ Tranh không để Ngôn Ngộ vào cửa, trực tiếp cầm sách đưa cho hắn.
"Hôm nay cảm ơn Cẩm tiểu thư đã cho tôi đi nhờ xe, không biết cuối tuần sau Cẩm tiểu thư có thời gian không?" Ngôn Ngộ cầm sách cũng không rời đi, ngược lại đứng ở cửa ra vào trò chuyện với Sơ Tranh.
"Có việc?"
"Muốn mời Cẩm tiểu thư ăn bữa cơm rau dưa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790779/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.