Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ban đêm.
Linh Tích ngồi trước thư án khắc đá ma pháp, bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Hắn hơi nghiêng mặt: "Tiểu Tranh? Sao thế?"
"Ta đi tắm rửa."
"..." Sắc mặt Linh Tích hơi đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tranh là mời ta cùng tắm sao?"
Sơ Tranh không hiểu liếc hắn một cái: "Ta chỉ đang nói cho chàng biết."
Không phải chàng bảo ta làm gì cũng phải nói cho chàng biết à?
Linh Tích: "..."
Dường như Linh Tích nghĩ đến chuyện gì đó, hắn đặt đá ma pháp trong tay xuống, chống bàn.
Sơ Tranh giơ tay kéo hắn, Linh Tích liền lần theo tay cô, yên tâm đi ra ngoài.
"Ta mang nàng đến một nơi." Hắn hôn lên trán Sơ Tranh một cái.
"Đi đâu?" Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được sao?
"Đến nơi nàng sẽ biết."
Linh Tích dẫn Sơ Tranh ra ngoài, Một Tấc nằm sấp ở cửa ra vào, thấy bọn họ ra ngoài, ngao một tiếng, vẫy đuôi muốn đuổi theo.
Linh Tích lại ra hiệu nó đừng đi theo.
Một Tấc nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chủ nhân nhà mình và Sơ Tranh đi xa.
Tìm Cửu Khúc cáo trạng thôi!
Tiểu tặc này lại lừa gạt chủ nhân nhà bọn họ!
Linh Tích kéo Sơ Tranh, xuyên qua hành lang Thanh Phong Điện, lại vòng qua không ít Thiên Điện, đến một cái truyền tống trận.
Nơi giáp nhau của truyền tống trận, là một cái suối nước nóng.
Xung quanh sương mù vấn vít, thả mắt nhìn lên, trăng sáng treo cao, phảng phất như đang ở trên đỉnh mây, bên trong tiên cảnh.
"Đẹp không?"
Linh Tích hỏi Sơ Tranh.
"Chàng lại nhìn không thấy."
"..." Linh Tích nhấp môi dưới: "Nàng... Nàng cảm thấy đẹp không?"
Trước kia khi mắt của hắn còn có thể nhìn thấy, đã từng tới nơi này.
"Ừ." Đẹp thì đẹp thật, nhưng ta chỉ muốn tắm rửa thôi mà.
"Nàng thích không?" Linh Tích lại thận trọng hỏi.
"Thích."
Nói theo thẻ người tốt là được rồi.
Quả nhiên Linh Tích vui vẻ.
Hắn kéo Sơ Tranh xuống nước, nước trong suối nước nóng không qua thân thể, ấm áp lại dễ chịu.
Hắn có chút vụng về cởi y phục trên người Sơ Tranh, lúc đầu không có ý nghĩ kiều diễm gì, nhưng bị hắn làm một màn như vậy, ngược lại bắt đầu bốc lên sự ái muội.
Sơ Tranh quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nơi này hẳn là không phải ai cũng có thể tới.
Cho nên...
Soạt!
Nước trong ôn tuyền khẽ động, Linh Tích bị Sơ Tranh đẩy đến bên cạnh ao, Linh Tích có chút kinh ngạc: "Tiểu Tranh, nàng đẩy ta... ưm..."
Đôi mắt Linh Tích hơi trừng lớn, phản chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời, trong suốt rõ ràng.
Sương mù vấn vít mà lên, làm mơ hồ thân ảnh của hai người.
Ánh trăng trong lúc vô tình trốn vào tầng mây, tựa hồ bị cảnh tượng này làm cho xấu hổ.
...
Hôm sau.
Sơ Tranh mặc y phục cho hắn, sắc mặt hắn tràn ngập màu ửng đỏ, cánh môi vẫn hơi sưng đỏ.
"Tiểu Tranh."
Thanh âm của nam nhân hơi khàn khàn, nhưng mà càng như vậy, thì càng cào người.
"Nàng có thể đừng hôn chỗ này không." Linh Tích chỉ vào vết tích trên cổ mình: "Sẽ bị người trông thấy."
Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, nơi Linh Tích chỉ vào, bởi vì vấn đề cổ áo, không cách nào che khuất hoàn toàn, nửa kín nửa hở, khí tức thánh khiết dường như cũng tán đi không ít.
"Rất tốt." Sơ Tranh cực kỳ hài lòng.
Như thế thì mới có thể để cho người khác biết hắn là của cô.
"..." Linh Tích quẫn bách: "Nhưng bị những người khác trong Thần Điện trông thấy, không tốt lắm."
Hắn là tế ti, mặc dù không thường xuyên gặp người.
Nhưng vẫn sẽ có người trông thấy.
Đặc biệt là mấy trưởng lão của Thần Điện kia.
Nếu như trông thấy, không biết sẽ nói cái gì nữa.
Khoảng thời gian này bọn họ vội vàng xử lý chuyện Ân Vấn và tổ chức Ám Nguyệt, không có thời gian hỏi đến Sơ Tranh, chờ bọn họ rảnh rỗi, nhất định sẽ đến tìm cô gây phiền phức.
Linh Tích kéo cánh tay Sơ Tranh, thấp giọng năn nỉ: "Lần sau nàng hôn thấp xuống một chút có được không?"
Sơ Tranh: "..."
Ta muốn hôn chỗ nào liền hôn chỗ ấy!!
Sao đến hôn mà còn có cả yêu cầu?
Ta không!
Sơ Tranh thập phần có nguyên tắc cự tuyệt thỉnh cầu của Linh Tích, cũng thập phần ác liệt gia tăng thêm cho hắn một chút.
Linh Tích: "..."
Không có cách nào gặp người!
...
Sau khi Diệp Thư Lương bị mang về, bởi vì chuyện Mậu Lăng Thành nên bị xử trí.
Diệp gia to như vậy cũng chỉ còn lại có Diệp Khai Ảnh làm đương gia.
Mà bản thân Diệp Khai Ảnh chính là một tên thiếu gia ăn chơi, sau khi Diệp Thư Lương xảy ra chuyện, tinh thần sa sút một thời gian, không bao lâu liền lộ ra nguyên hình.
Người Diệp gia không quản được gã, chỉ có thể nhìn gã cả ngày tiêu xài gia sản của Diệp gia.
Diệp gia không có Diệp Thư Lương, người nhìn chằm chằm vào Diệp gia cũng không ít.
Chờ Diệp Khai Ảnh tỉnh ngộ lại, thì Diệp gia đã lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
Nhưng mà Diệp Khai Ảnh bị Diệp Thư Lương nuông chiều từ bé, đối mặt với gia nghiệp của Diệp gia, hoàn toàn không biết nên xuống tay từ đâu.
Người trong nội bộ Diệp gia, thấy Diệp Khai Ảnh thế này, cũng sinh ra tâm tư khác.
Diệp gia to như vậy, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, đã không còn hình dáng nữa.
Nhưng Diệp gia còn có thể chống đỡ bao lâu, vậy thì không biết được.
...
"Đại trưởng lão."
Đại trưởng lão bị người gọi lại, rõ ràng có chút không vui, nhưng khi thấy rõ là ai, sắc mặt lại hoà hoãn lại.
"Trưởng công chúa."
Lương Thư Tuyết chậm rãi mà đến, phúc thân hành lễ, lễ nghi quy củ thập phần đúng chỗ.
"Đại trưởng lão, Thư Tuyết có việc bẩm báo với đại trưởng lão."
"Chuyện gì?" Đây là trưởng công chúa hoàng tộc, đại trưởng lão cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
"Chỗ này không tiện nói, đại trưởng lão có thể dời bước không?"
Đại trưởng lão nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói được.
Chờ đại trưởng lão và Lương Thư Tuyết nói dứt lời, lúc đi ra, sắc mặt âm trầm đến như có thể nhỏ ra mực.
Đại trưởng lão cấp tốc gọi ba vị trưởng lão khác tới, khí thế hung hăng giết tới chính điện Thanh Phong Điện.
Một mình Linh Tích ở trong điện, bốn vị trưởng lão không có bất kỳ bẩm báo gì, trực tiếp xông tới, khiến cho Linh Tích không vui, nhưng lời của hắn lại không lộ vẻ sắc bén, không nhanh không chậm hỏi: "Bốn vị trưởng lão, có chuyện gì quan trọng?"
"Tế ti đại nhân." Đại trưởng lão tiến lên hai bước, làm đại biểu mở miệng: "Vị Sơ Tranh cô nương ở Thanh Phong Điện kia, có lai lịch ra sao, ngài rõ ràng không?"
Đáy lòng Linh Tích hơi trầm xuống.
Vẫn tới.
Lần trước mấy vị trưởng lão này không muốn từ bỏ ý đồ, chẳng qua là về sau bị chuyện của Ân Vấn và tổ chức Ám Nguyệt ngăn cản.
"Ta tự nhiên rõ ràng." Linh Tích nói: "Nàng sẽ thành tế ti phu nhân."
"Tế ti đại nhân!"
Bốn vị trưởng lão trăm miệng một lời.
"Nàng là ám ma pháp sư!"
"Tam trưởng lão, ngài có chứng cứ?" Linh Tích giọng điệu nhu hòa.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Chuyện này không chỉ có một người nói, nếu nàng không phải ám ma pháp sư, thì tại sao có thể có nhiều người nói như vậy được?"
Linh Tích hỏi: "Lần trước là ai nói cho các ngươi biết?"
Đại trưởng lão trầm mặc một lát, không nói tiếp.
Ba vị trưởng lão khác, đoán chừng cũng nghĩ đến chuyện Diệp Thư Lương từng làm.
Thế nhưng lần này là trưởng công chúa hoàng thất nói...
"Ta sẽ cùng nàng thành hôn, thời gian liền định vào Khải Thiên Tế Tự lần sau." Linh Tích không phải đang trưng cầu ý kiến của bọn họ, mà là nói cho bọn họ biết quyết định của hắn.
Nếu như tế ti muốn thành hôn, thời gian nhất định phải là vào Khải Thiên Tế Tự.
Bạn lữ của tế ti, nhất định phải để Thần Quang Minh biết được, nếu như Thần Quang Minh phản đối, Khải Thiên Tế Tự sẽ không thuận lợi.
Rất lâu trước kia, cũng không phải không có tế ti thành hôn.
Nhưng...
Thành hôn lẫn Khải Thiên Tế Tự, đều không thuận lợi.
Cũng không phải là tế ti lựa chọn không thành hôn, mà là Thần Quang Minh không cho phép tế ti thành hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.