Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ọe —— "
Phú Dục ôm cây, dạ dày cuồn cuộn, nôn hết toàn bộ đồ ăn ra ngoài.
Sơ Tranh ghét bỏ đi xa một chút, cũng phát ra khinh bỉ của đại lão đối với Phú Dục: "Không phải chỉ có mấy cỗ thi thể thôi sao, còn thế này."
Phú Dục tiểu công tử nôn đến sắc mặt trắng bệch, tay hắn run run chỉ vào phía sau, tuyệt vọng lên tiếng: "Đó mà là mấy cỗ sao? Trong một cái hố lớn như thế, toàn là thi thể đấy!!"
Toàn là thi thể!
Rốt cuộc cô có hiểu lầm gì với mấy cỗ thi thể chứ!
Đời này hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thi thể như vậy đâu.
Nếu như biết Sơ Tranh mang mình đến xem thi thể, đánh chết hắn cũng sẽ không tới.
Ọe ——
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi lên phía trước hai bước, đứng phía trên ngôi mộ tập thể.
Nhớ ngày đó, ta còn bò từ bên trong ra đó!
Sơ Tranh nhìn vào bên trong ngôi mộ tập thể.
Nơi này không có mùi hôi thối, thi thể cũng không có dấu vết mục nát, so với khi cô rời đi, cơ hồ không có gì thay đổi.
Không...
Không thấy máu.
Những vết máu trước đó dùng mắt trần cũng có thể thấy được, lúc này đều biến mất sạch sẽ.
Phú Dục ôm cây, nhắm một mắt mở một mắt, liếc nhìn về phía Sơ Tranh.
Nữ tử đứng trước ngôi mộ tập thể, một thân khí định thần nhàn kia, phảng phất như phía dưới không phải thi thể, mà là thần dân của nàng, nàng sắp lên ngôi đăng cơ...
Ọe ——
Phú Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790750/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.