Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tận đến giữa trưa ngày hôm sau, mọi người mới trông thấy Linh Tích.
Trên đại điện, bốn vị trưởng lão của Thần Điện đều đến đông đủ, lúc này đang chia hai hai đứng thành hai bên.
Linh Tích ngồi xuống ghế chủ vị của tế ti, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Tra được gì rồi?"
Vị trưởng lão Giáp đứng đầu bên trái lên tiếng trước: "Tế ti đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Bốn vị trưởng lão có chút ngờ vực.
Nếu không sao, vậy vì sao đến lúc này mới xuất hiện?
"Tra được gì rồi?" Linh Tích hỏi lại lần nữa.
Trưởng lão Ất hắng giọng: "Chúng ta đã thẩm vấn mấy tên ám ma pháp sư kia..."
Trưởng lão Ất đột nhiên dừng lại.
Linh Tích chờ giây lát cũng không thấy ông ta nói tiếp, mi tâm hắn cau lại: "Ừ, kết quả."
Trưởng lão Giáp lắc đầu: "Bọn chúng thừa dịp chúng ta không chú ý, tự sát."
"Cho nên không tra được đầu mối hữu dụng?"
Bốn vị trưởng lão lắc đầu.
Lúc ấy quá nhiều người, bọn họ không có khả năng hỏi từng người một.
Đầu mối hữu dụng quá ít, người bị bắt lại tự sát.
Chuyện này đến một chút manh mối để điều tra cũng không có.
"Tiếp tục tra."
Linh Tích ném ra câu nói này, vội vàng rời đi.
Lưu lại bốn vị trưởng lão thần sắc khác nhau, trong lòng đều có suy đoán.
...
Linh Tích lo lắng cho Sơ Tranh, vội vàng trở lại Thiên Điện.
Sơ Tranh đã tỉnh, đang nằm trên giường hoài nghi nhân sinh.
"Tiểu Tranh."
Linh Tích bước nhanh mà đến, đụng vào không ít thứ, nghe thấy làm thần kinh Sơ Tranh nhảy thình thịch.
"Chàng chậm một chút." Nhìn không thấy còn không chú ý, bị va chạm, tính cho ai? Thẻ người tốt không biết yêu quý mình sao!
Linh Tích chạy tới bên giường, giơ tay sờ đến cô: "Nàng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Không khó chịu, rất tốt, chàng đừng rủa ta."
"Vậy nàng có đói bụng không?"
"Vẫn tốt."
"Ta chuẩn bị cho nàng chút đồ ăn, nàng chờ một chút."
Linh Tích nói xong cũng vội vàng rời đi.
Sơ Tranh: "???"
Linh Tích không chỉ đưa đồ ăn đến, còn xem cô như một bệnh nhân hoàn toàn không thể động đậy được mà chăm sóc, hoàn toàn không cần cô động tay.
"Tự ta có thể làm được." Sơ Tranh muốn tự ăn.
Tay chân cô khỏe mạnh, tại sao phải cần người đút!!
Cô còn chưa tàn phế đâu!
Không cần!
"Ta đút cho nàng ăn." Linh Tích cố chấp không thôi, sau đó lại thận trọng hỏi: "Tiểu Tranh không thích... Như vậy sao?"
Chuyện ta có thể giải quyết trong vài phút, vì sao phải bỏ ra thời gian dài hơn?
Lãng phí thời gian.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô nên học thẻ người tốt người ta một ít, đây mới là phương thức bình thường của một người tốt!! 】 Vương Giả chui ra ngăn cản hành vi phát rồ muốn cướp bát của Sơ Tranh.
Tiểu tỷ tỷ xứng đáng độc thân!
Xứng đáng độc thân!
Ai!
Không có ta, không biết tiểu tỷ tỷ đã thảm đến thế nào rồi.
Xét thấy Vương bát đản ở bên cạnh theo dõi, cuối cùng Sơ Tranh không thể cướp bát được.
Đương nhiên làm một lão đại, Sơ Tranh không sợ Vương Giả.
Chỉ là cô không nỡ nhìn vẻ mặt mất mát của Linh Tích thôi.
Cho nên Linh Tích hài lòng đút cơm.
"Có thể nhanh lên không?"
"Bỏng..."
"Không bỏng." Cái muỗng này quá nhỏ!
"..."
Chờ Sơ Tranh ăn cơm xong, Linh Tích lại lấy ra một viên thuốc, nhét vào khóe miệng Sơ Tranh, đầu ngón tay hắn đè lên cánh môi Sơ Tranh, khi ép viên thuốc vào bên trong, lòng bàn tay liền đụng phải đầu lưỡi Sơ Tranh.
Sơ Tranh theo bản năng liếm một cái.
Vành tai Linh Tích đỏ rực, cả người đều đứng hình tại chỗ.
Rõ ràng không nhìn thấy, lại như mình có thể trông thấy, đôi mắt cũng không dám đặt lên người Sơ Tranh.
"Đây là cái gì, đắng."
Sơ Tranh căn bản không chú ý tới việc này.
Linh Tích bối rối thu tay lại: "Ngưng thần hoàn, có thể làm cho thân thể người ta khôi phục nhanh hơn một chút."
Linh Tích dừng một chút.
"Rất đắng sao?"
Không đợi Sơ Tranh nói xong, Linh Tích lấy ra mấy viên mứt hoa quả, lần nữa nhét vào trong miệng cô, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, lòng bàn tay cọ xát lên môi cô một chút.
Hắn nói khẽ: "Đi đi vị đắng."
Mứt hoa quả đặc biệt ngọt, trong nháy mắt hòa tan vị đắng trong miệng.
Sơ Tranh nhai mứt hoa quả, nhớ tới chính sự: "Người tập kích hôm qua tìm được chưa?"
"Vẫn chưa..." Trên mặt Linh Tích hiện lên một tia ám trầm: "Sẽ tìm được."
Mấy người ngày hôm qua đều là ám ma pháp sư.
Ám ma pháp sư đã sớm tiêu thanh không để lại dấu vết, đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy... nhìn thế nào cũng thấy không quá bình thường.
Linh Tích bảo Sơ Tranh nghỉ ngơi thật tốt, hắn đi xử lý chuyện này.
...
Khi Cửu Khúc trở về, chuyện này đã trở thành đại sự nổi tiếng ở Bồng Hoa Thành.
Ám ma pháp sư ngóc đầu trở lại, người bình thường trong Bồng Hoa Thành đều vô cùng sợ hãi.
Ám ma pháp sư không tồn tại nhiều năm như vậy, đã bị người ta đồn đại thành mặt xanh nanh vàng, ba đầu sáu tay, tóm lại là một sự tồn tại giống như quái vật.
"Cửu Khúc đại nhân, không tốt rồi!"
Cửu Khúc đang phiền lòng, nghe thấy người kêu không tốt, càng thêm bực bội.
"Lại chỗ nào không tốt?"
"Mấy vị trưởng lão mang người đi đến chỗ Sơ Tranh cô nương." Người báo tin gấp gáp nói.
"Cái gì?" Trưởng lão đến chỗ Sơ Tranh cô nương làm gì?
"Đi, ngươi mau đi gọi chủ nhân." Cửu Khúc phân phó người báo tin, còn mình thì nhanh chóng chạy qua chỗ Sơ Tranh.
Cửu Khúc đi đường tắt, vừa vặn đến Thiên Điện trước bốn vị trưởng lão, ngăn bọn họ ở bên ngoài Thiên Điện.
"Cửu Khúc tham kiến bốn vị trưởng lão." Cửu Khúc khẽ khom người: "Không biết các trưởng lão, đến nơi đây là có chuyện gì quan trọng?"
Trưởng lão Giáp trầm mặt: "Cửu Khúc, ngươi tránh ra."
"Đại trưởng lão, thứ cho Cửu Khúc không thể tuân mệnh."
Trưởng lão Ất trầm giọng hỏi: "Cửu Khúc người ở trong này là ai?"
"..." Cửu Khúc không biết phải định vị thân phận của Sơ Tranh thế nào.
Trưởng lão Giáp lần nữa lên tiếng: "Chúng ta nhận được báo cáo, nói người ở trong này chính là một vị cô nương."
Cửu Khúc kiên trì trả lời: "Mấy vị trưởng lão, nơi này là Thanh Phong Điện."
"Chính bởi vì nơi này là Thanh Phong Điện, là trụ sở của tế ti đại nhân, nên chúng ta mới khẩn trương. Ngươi trả lời đi, người ở trong này có phải là một vị cô nương không?"
"Phải..."
Trưởng lão Ất trực tiếp động thủ đẩy Cửu Khúc ra: "Ngươi tránh ra."
Mấy vị trưởng lão lập tức đẩy Cửu Khúc ra.
Cửu Khúc lòng nóng như lửa đốt: "Nhị trưởng lão! Đại trưởng lão, các ngài không thể vào!"
Khi mấy vị trưởng lão đến gần Thiên Điện, cửa điện cạch một tiếng, bị người mở ra từ bên trong.
"Các ngươi ồn ào cái gì?"
Thanh âm mát lạnh của nữ tử chậm rãi vang lên, thanh âm kia như ngọc thạch đập trên mặt băng, lạnh mà giòn, làm cho không ai có thể coi nhẹ.
Bốn vị trưởng lão đồng thời nhìn về phía cô.
Nữ tử dung mạo điệt lệ, nhưng một thân khí chất thanh lãnh kia của cô, rất dễ dàng khiến cho người ta coi nhẹ dung mạo của cô, mà bị khí chất của cô chấn nhiếp.
Giống như hồng liên nở rộ trên băng, đủ lạnh lẽo, nhưng cũng đủ chói mắt.
"Mấy vị trưởng lão, Sơ Tranh cô nương là khách nhân của chủ nhân, các ngài không thể vô lễ."
Giọng nói của Cửu Khúc, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
"Khách nhân của tế ti đại nhân?" Trưởng lão Ất cười lạnh: "Ta thấy không phải!"
Đáy lòng Cửu Khúc hơi lộp bộp một chút.
Chẳng lẽ lại có người trong Thanh Phong Điện truyền tin tức ra ngoài?
Mấy vị trưởng lão biết quan hệ của Sơ Tranh và chủ nhân?!
Khi Cửu Khúc suy nghĩ lung tung, trưởng lão Ất chỉ vào Sơ Tranh, nói năng có khí phách mà nói: "Nàng là một ám ma pháp sư, lại lén lút tiến vào Thần Điện, còn lừa gạt tế ti đại nhân, dụng ý khó dò!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.