Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, Một Tấc ngao một tiếng, trốn ra phía sau lưng Linh Tích.
Sơ Tranh đứng trước mặt Linh Tích: "Ngươi không sao chứ?"
Hắc hóa vẫn yếu như vậy...
Yếu gà.
Ai.
Linh Tích lần theo chỗ đứng của Sơ Tranh, chậm rãi ngước mắt, nửa ngày sau mới hơi hé môi: "Đa tạ cô nương."
"Cảm thấy ta là người tốt là được." Sơ Tranh đưa cho hắn một trái cây.
Linh Tích nhẹ rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói: "Cô nương làm nhiều việc thiện, tự sẽ có phúc báo."
"Việc thiện?" Sơ Tranh không rõ ý vị nói: "Ngươi sao?"
Nhịp tim của Linh Tích không khỏi chững lại nửa nhịp.
"Cầm." Đưa trái cây hơn nửa ngày rồi, có biết lễ phép không!
Đáy mắt Linh Tích xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó mới giơ tay, ngón tay của hắn sát qua mu bàn tay Sơ Tranh, giống như sai lầm.
Nhưng hắn cực nhanh chuyển qua, tiếp được trái cây.
Linh Tích rút về tay, lòng bàn tay vừa cọ qua bóng loáng tinh tế, tựa như bạch ngọc thượng hạng.
So với ngọc thạch còn mềm mại hơn.
Sơ Tranh nghi hoặc đánh giá hắn, đột nhiên giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.
Đôi mắt Linh Tích không hề di động chút nào.
Sơ Tranh lại lung lay.
Vẫn không có bất luận vết tích di động gì, giống như...
Linh Tích còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã kết luận: "Ngươi không nhìn thấy?"
Linh Tích không có bất kỳ dị sắc gì, chỉ thản nhiên nói: "Cô nương, tâm thanh thì minh."
Thật sự không nhìn thấy sao?
Ánh mắt của hắn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790729/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.